Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1074: Phản sát
Cập nhật lúc: 2025-12-03 00:58:54
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy Thi Cương (cương thi) tỏa âm khí lạnh lẽo, Tần Lưu Tây hai lời, đ.á.n.h một đạo Lôi thuật quyết về phía . Lôi đình như sấm sét giáng xuống, x.é to.ạc bộ áo choàng đen, khiến còn chỗ che đậy, phơi bày bộ dạng xí mắt .
Thi Cương thét lên chói tai, tiếng gầm thấu trời xanh, lao về phía hạt châu đen đang lơ lửng giữa trung.
Thấy , Tần Lưu Tây ném Kim Cương Thước .
Kim quang bùng lên. Hạt châu Kim Cương Thước đ.á.n.h trúng, vốn đen nhánh sáng bóng, trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô quang.
Tần Lưu Tây nhân cơ hội cuốn lấy hạt châu, nắm chặt trong tay. Một luồng âm sát khí cực âm lạnh lẽo quấn lấy tay nàng, buốt giá tận xương tủy.
Thi Cương mặc kệ thể lôi đình đ.á.n.h cho bốc khói đen và đau đớn, bay vọt lên, lao về phía Tần Lưu Tây: “Trả Hồn Châu cho !”
Hồn Châu?
Tần Lưu Tây lạnh lùng siết chặt tay, định dùng nghiệp hỏa thiêu hủy nó, nhưng thấy tiếng t.h.ả.m thiết của trẻ con vang vọng trong màng nhĩ.
Ánh mắt nàng ngưng trọng, trở tay nhét Hồn Châu thắt lưng, nhanh nhẹn lùi hai bước.
Bởi vì Thi Cương nhắm nàng, mà là nhắm Tần Minh Thuần đang hôn mê lưng nàng.
A, còn dương đông kích tây nữa cơ đấy.
Miệng thì đòi Hồn Châu, nhưng thực chất là bắt đứa nhỏ xui xẻo .
“Máu! Cho máu!” Thi Cương giận dữ nhe hàm răng sắc nhọn, vồ tới.
Tần Lưu Tây thấy khóe miệng dính chút bùn đất lẫn máu, nhớ lúc nãy thấy khóe miệng Tần Minh Thuần tơ máu. Nàng lập tức hiểu : Thi Cương vốn thích hút máu, mà Tần Minh Thuần đây ăn ít hồng quả và rễ sâm của Tiểu Nhân Sâm Tinh, thậm chí chính nàng cũng từng cho uống đan d.ư.ợ.c cường kiện thể. Những d.ư.ợ.c liệu đó đều là thứ .
Máu của , e là ẩn chứa hương thơm của thiên tài địa bảo.
Tần Minh Thuần đây là coi thành kho m.á.u đại bổ .
Thi Cương , tuyệt đối thể giữ !
Khi lao tới, Tần Lưu Tây chút lưu tình phóng một ngọn lửa về phía .
Đánh đ.ấ.m gì tầm , cương thi dùng lửa đốt là nhất!
Oanh.
Hồng Liên nghiệp hỏa bao trùm Thi Cương. Trong nháy mắt, biến thành một ngọn đuốc sống, xoay vài vòng tại chỗ, thậm chí kịp kêu lên tiếng nào, thiêu thành tro bụi.
Tần Lưu Tây ngọn lửa nhảy múa đầu ngón tay, vẻ mặt hài lòng. Mấy cú sét đ.á.n.h hôm uổng phí, nghiệp hỏa càng vượng càng dễ dùng, vèo một cái là đốt thành tro.
Nhanh, gọn, lẹ!
Tần Lưu Tây cõng Tần Minh Thuần, lạnh lùng đống tro tàn gió thổi bay tứ tán. Khóe mắt liếc thấy Mạnh Tri châu đang lồm cồm bò dậy, nàng đá một hòn đá trúng ngay gáy : “Định ?”
Mạnh Tri châu choáng váng, đầu thấy Tần Lưu Tây bước tới, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi là ai? Dám tự tiện xông phủ bản quan, tin bắt ngươi ?”
Tần Lưu Tây dẫm mạnh lên mặt , nghiền nát chân: “Với cái đầy tội nghiệt của ngươi mà còn quan , đúng là ông trời mù mắt.”
Một sát nghiệt thế , để tiếp tục quan chỉ càng thêm hại dân hại nước thôi!
Mặt Mạnh Tri châu vốn lông Hồ Tiên ăn mòn, giờ nàng dẫm nát, đau đớn kêu la t.h.ả.m thiết, lăn lộn đất.
Tần Lưu Tây sờ Hồn Châu bên hông, cảm nhận hồn phách những đứa trẻ bên trong, mặt lạnh tanh, nhịn đá thêm cho mấy cái.
Mạnh Tri châu: “!!!”
Cho c·hết quách cho xong!
Đánh Mạnh Tri châu gần c·hết, Tần Lưu Tây mới dừng tay, kéo lê cái xác mềm oặt của về phía từ đường. Nửa đường, gặp Mạnh Quảng đầu rơi m.á.u chảy, nàng lạnh lùng .
Mạnh Quảng thấy cha b·ị đ·ánh thành đầu heo bất tỉnh nhân sự, co rúm , giả bộ đáng thương Tần Lưu Tây, sợ hãi gọi: “Tỷ tỷ, tỷ đến cứu Minh Thuần ? Cha trói đến đây.”
“Ngươi đây!” Tần Lưu Tây vẫy tay với .
Mạnh Quảng co rúm , sợ sệt dám động đậy.
“Lại đây!”
Mạnh Quảng lắp bắp bước tới. Nhìn thấy Tần Minh Thuần lưng nàng, như thở phào nhẹ nhõm, vẻ tủi sờ trán. Chưa kịp cáo trạng, Tần Lưu Tây giáng cho một cái tát.
Mạnh Quảng b·ị đ·ánh đến ngơ ngác: “Ngươi...”
Bốp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1074-phan-sat.html.]
Lại thêm một cái tát, hai cái, ba cái.
Thư Sách
Bạch bạch bạch.
Mạnh Quảng ngã xuống đất, ôm lấy khuôn mặt tê dại bỏng rát, Tần Lưu Tây với ánh mắt âm hiểm độc ác, như g·iết .
“ , lộ ánh mắt như thế mới chứ. Trước mặt , giả vờ vô tội đáng thương cái gì? Tưởng giả cừu non vô hại thì khác ngươi là tiểu ác ma ?” Tần Lưu Tây lạnh: “G·iết với ngươi mà , chẳng cũng giống như trò chơi ? Giả vờ sợ hãi gì?”
“Tiện nhân...”
Mạnh Quảng mở miệng tát thêm mấy cái liên tiếp, hộc hai ngụm m.á.u lẫn hai cái răng.
Lần Tần Lưu Tây với ánh mắt thực sự sợ hãi.
Bởi vì mấy cái tát , nàng căn bản hề động thủ, nhưng giáng xuống mặt rõ mồn một. Là đ.á.n.h nàng ?
Tục ngữ " chuyện trái lương tâm, nửa đêm sợ quỷ gõ cửa". Mạnh Quảng h·ành h·ạ đến c·hết mấy đứa trẻ, giờ mặt bàn tay vô hình đ.á.n.h sưng vù, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Có lũ tiện dân đến tìm báo thù ?
Hắn theo bản năng sờ lên tượng Ngọc Quan Âm đeo cổ, dáo dác xung quanh, bộ dạng chột đến mức khiến khinh bỉ.
Tần Lưu Tây thấy tượng Ngọc Quan Âm đó, tỏa ánh kim quang nhàn nhạt, chất ngọc cực , chắc là do đại sư chùa nào đó khai quang, hoặc đạo trưởng cao tay tặng cho.
Đáng tiếc, pháp khí trừ tà như đeo tên tiểu ác ma , Quan Âm Bồ Tát đúng là chịu khổ .
Không do lời oán thán của nàng linh nghiệm , tượng Ngọc Quan Âm của Mạnh Quảng bỗng nhiên choang một tiếng, vỡ vụn.
Mạnh Quảng hét lên kinh hãi, ngơ ngác những mảnh ngọc vỡ vụn. Thần sắc càng thêm hoảng loạn, dường như cảm thấy bên cạnh vô cùng lạnh lẽo.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Mạnh Quảng thấy tới, lập tức gào lên: “Lão Mã, mau bắt con ả cho bổn thiếu gia! Bắt sống!”
Hắn Tần Lưu Tây đầy thù hận. Ngươi c·hết chắc ! Hắn lột da nàng, cắt gân tay gân chân, rút hết máu, để lão tổ tông thành đèn lồng da cho , xương cốt thì xếp thành tháp đầu lâu, vĩnh viễn siêu sinh.
Tần Lưu Tây sát ý tàn bạo trong mắt , ánh mắt trầm xuống. là c·hết cũng hối cải.
Tên còn ghê tởm hơn cả cha !
Thấy đám giơ đao lao tới, Tần Lưu Tây niệm một câu pháp quyết, ngón tay búng nhẹ.
Ngay đó, tên tùy tùng hoảng sợ thanh đao trong tay mất kiểm soát, c.h.é.m thẳng về phía Mạnh Quảng đang đất.
Mạnh Quảng cũng kinh hãi, hét lên một tiếng, vội vàng lăn sang bên cạnh né tránh. nhanh, phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết hơn. Quay đầu , cổ chân b·ị c·hém đứt lìa, chỉ còn dính một lớp da mỏng.
Phản sát! (G·iết ngược)
“Thiếu gia!” Lão Mã kinh sợ.
Mạnh Quảng thấy t.h.ả.m trạng của , đau đớn cộng thêm hoảng sợ, thể xác và tinh thần chịu nổi, trợn mắt ngất xỉu.
Lão Mã giận sợ: “Tất cả xông lên cho !”
đám hầu cảnh tượng dọa cho mất vía. Nhìn một cái, bỗng nhiên đồng loạt đầu bỏ chạy.
Nơi ma! Đánh ! Chạy là thượng sách!
Lão Mã: “!”
Lũ khốn kiếp, đây! Đừng bỏ một đối mặt với nữ ma đầu chứ!
(Hết chương 1074)