Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1072: Bí ẩn vụ mất tích

Cập nhật lúc: 2025-12-03 00:58:52
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Minh Thuần tự ý chạy ngoài, mà là Đường sơn trưởng - thầy giáo của - phái đến đón. Nguyên nhân là một bạn của ông, một bậc đại nho nổi tiếng tinh thông toán học, tình cờ ngang qua đây. Đường sơn trưởng đương nhiên bỏ lỡ cơ hội để giới thiệu học trò cưng của với vị cao nhân .

Ý của thầy giáo, là gặp mặt đại nho, Tần Minh Thuần dám điều. Cậu nghĩ đơn giản là sẽ chỉ ở trong phủ Đường gia, bước chân ngoài đường là . Thế là mang theo Trần Bì, lên xe ngựa của Đường sơn trưởng.

Đến Đường gia, Tần Minh Thuần cũng luôn ở yên trong phủ, hề lén lút rời .

ai thể ngờ rằng, đang yên đang lành biến mất ngay trong phủ Đường gia.

Khi phát hiện thấy , Đường sơn trưởng mới Trần Bì cho Tần Minh Thuần Tần Lưu Tây cảnh báo khỏi nhà, nếu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Tại sớm! Tiểu Tây về , còn đích xem tướng cảnh báo, mà đứa nhỏ gì, cứ thế mà đến đây?” Đường sơn trưởng mặt mày tái mét vì lo lắng: “Đây là t.ử kiếp đấy! Tiểu Tây hiện giờ đang ở , ngươi thể tìm con bé ?”

Người bạn bên cạnh ông, Lục Hành Phạm, thấy ông hoảng hốt như liền trấn an: “T.ử Chân, ông căng thẳng quá ? Chuyện xem tướng bói toán, thể tin .”

“Ông hiểu !” Đường sơn trưởng đáp: “Người khác thể tin, nhưng con bé thì chắc chắn đúng.”

Lục Hành Phạm im lặng. Ông bạn hồ đồ tin chuyện mê tín dị đoan vô căn cứ. Đã chắc như đinh đóng cột thế thì hẳn bản lĩnh thật sự. Dù trong lòng còn nghi ngờ, ông cũng dám , kẻo vả mặt.

Lúc , Trần Bì lên tiếng: “Ta gửi tin , ngài sẽ đến ngay thôi.”

Thư Sách

Lời dứt, Tần Lưu Tây thình lình xuất hiện giữa phòng.

Lục Hành Phạm giật lùi mấy bước: “!”

Ôi trời đất ơi, ai thế ? Đây là khinh công phép thuật gì ? Tự dưng hiện như ma!

“Tiểu Tây.” Mấy năm gặp, giờ thấy nàng, Đường sơn trưởng mừng lo: “Thật khéo, cũng Thuần Nhi đang gặp mệnh kiếp. Hôm nay bạn đến chơi, chỉ giới thiệu nó một chút, ai ngờ đang yên lành biến mất ngay trong nhà.”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Là phúc họa, là họa tránh khỏi. Con chuẩn vạn cho nó mà vẫn xảy chuyện, chứng tỏ kiếp nạn mệnh định, trách thầy . Nó biến mất ở ?”

Trần Bì đáp: “Ở nhà xí.” Hắn dẫn đường kể : “Từ lúc đến Đường phủ, vẫn luôn theo sát . Cho đến lúc nhà xí, thấy lâu quá , tìm thì thấy nữa.”

Sắc mặt Tần Lưu Tây trầm xuống.

Lục Hành Phạm phía , kéo tay Đường sơn trưởng đang vội vàng theo, thì thầm: “Vừa nãy cô nương đó đột nhiên xuất hiện đúng ? Đây là bản lĩnh mà ông ? Gọi là gì thế? Cô thể bay lên trời chui xuống đất, dời non lấp biển ? À đúng , đừng trẻ thế, thực là bà lão trăm tuổi đắc đạo cải lão đồng ? Ta nên gọi là tổ sư nãi nãi tiên trưởng nãi nãi đây?”

Khóe miệng Đường sơn trưởng giật giật: “Bây giờ là lúc hỏi mấy chuyện ? Tiểu Thuần mất tích . Nếu tại nhất quyết bắt nó đến đây thì xảy chuyện. Nó mà mệnh hệ gì, an lòng !”

Tần Minh Thuần học hành tuy quá thông minh xuất chúng, nhưng tính tình thuần phác, hiếu thuận, ham học hỏi. Có thể văn chương bằng khác, nhưng về toán học thì năng khiếu.

Ông vạch sẵn con đường cho : Tương lai thi khoa cử, đỗ tiến sĩ thì , thì cũng lấy cái cử nhân để quan. Dựa tài năng toán học, chuyên tâm theo con đường , chắc nên chuyện.

giờ đây, đứa trẻ mới tròn mười tuổi mất tích. Tần Lưu Tây còn phán mệnh kiếp (kiếp nạn sinh tử). Làm ông thể yên tâm ?

Lục Hành Phạm thấy bạn lo lắng thực sự, chút ngượng ngùng sờ mũi: “Ta chỉ tò mò chút thôi mà.”

Tần Lưu Tây đầu liếc tên lắm mồm phía . Thấy ông nhe răng với , để lộ hàm răng trắng lóa và lợi hồng hào, nàng .

Đường gia là dòng dõi thư hương, ngay cả nhà xí cũng dọn dẹp sạch sẽ, tao nhã, hề mùi hôi thối. À , vẫn mùi, nhưng mùi uế tạp, mà là một mùi vị khác.

“Ngửi thấy mùi gì ?” Tần Lưu Tây bịt mũi hỏi Trần Bì.

Trần Bì hít hít mũi: “Có mùi hôi nồng nồng... mùi hôi của thú?”

Đường sơn trưởng và Lục Hành Phạm cũng hít hà nhưng chẳng ngửi thấy gì.

“Chắc là mùi hôi của hồ ly.” Trần Bì khẳng định.

Tần Lưu Tây quan sát kỹ từng ngóc ngách trong nhà xí, nhặt lên hai sợi lông màu vàng kim óng ánh từ cạnh thùng vệ sinh, : “Là hồ ly.”

Nhìn kích thước và màu sắc sợi lông , tu vi của con hồ ly thấp. Lại thể lặng lẽ bắt cóc Tần Minh Thuần mất, e là thành tinh . Nếu thì nó cũng chẳng vác nổi một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1072-bi-an-vu-mat-tich.html.]

Chỉ tu vi đủ mạnh mới thể chuyện .

“Là hồ ly tinh quấy phá ?” Lục Hành Phạm nhịn chen lên hỏi.

Đường sơn trưởng kéo ông . Biết quá nhiều chắc . Người bạn cũ chuyện giờ xương cốt hóa thành tro bụi .

Nhan , ông đầu t.h.a.i !

Tần Lưu Tây gật đầu: “Hẳn là . Chỉ là yêu tinh là tiên gia (động vật tu tiên).”

Đường sơn trưởng hai sợi lông vàng, lo lắng: “Vậy ? Nó bắt , định gì?”

“Đừng vội, để con tìm xem.”

Tần Lưu Tây nắm chặt hai sợi lông, bắt đầu niệm chú, một tay bấm độn nhanh như chớp. Một lát , nàng với Đường sơn trưởng: “Tìm . Con mang nó về đây.”

Đường sơn trưởng kịp hỏi thêm câu nào thì nàng bước khỏi nhà xí và biến mất ngay lập tức. Ông bất lực than: “Ít nhất cũng cho đang ở chứ!”

Lục Hành Phạm tấm tắc khen ngợi, phấn khích kéo tay Trần Bì hỏi: “Vị tiên trưởng nãi nãi là thần tiên phương nào thế? Dưới trướng bà còn nhận t.ử ? Ngươi xem cơ hội ?”

Trần Bì bộ râu tết thành b.í.m của ông như quái vật: “Ngài là học giả ? Người sách chẳng luôn miệng 'tử bất ngữ quái lực loạn thần' ?”

Còn nữa, cái gì mà "tiên trưởng nãi nãi"? Quan chủ nhà trẻ măng thế mà gọi là bà nội ?

Lục Hành Phạm ho khan một tiếng: “Học hải vô nhai (biển học vô bờ), cũng một lòng hướng đạo mà!”

Trần Bì chớp mắt: “Ngài tiền ?”

“Bái sư còn đóng tiền ? Cũng , nhận học trò cũng thu học phí mà. Ngươi , cần bao nhiêu tiền mới bái thầy?” Lục Hành Phạm hỏi dồn: “Phải học bao lâu mới thể vèo một cái xuất hiện, vèo một cái biến mất như thế?”

Trần Bì: “Ngài bỏ ý định đó , đến c·hết cũng . Với , ai bảo ngài tiền là bái Quan chủ nhà thầy? Ngài từ lâu nhận đồ . Nếu ngài một lòng hướng đạo, thể trở thành tín đồ của Thanh Bình Quan chúng . Thế nhé, ngài quyên góp một vạn lượng bạc tiền nhang đèn, cuốn kinh tu hành do chính tay Quan chủ biên soạn. Chỉ cần ngài chịu khó tu luyện theo phương pháp trong sách ngày đêm, đảm bảo thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Lục Hành Phạm: “...”

Ông , đến bên cạnh Đường sơn trưởng, hỏi tỉnh bơ: “Vừa nãy chúng đang đến nhỉ? Về nhà tiếp tục bàn luận nhé?”

Một vạn lượng bạc? Tưởng ông là kẻ ngốc tiêu tiền như rác chắc!

Đã thế bái sư còn gặp trực tiếp vị "tiên trưởng nãi nãi" nữa chứ.

Đường sơn trưởng mặt đầy đau khổ: Ta đang lo sốt vó cho an nguy của học trò, ông ở đây trò con bò gì thế hả? Có thích hợp ?

(Hết chương 1072)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...