Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1067: Tiêu tiền tiêu tai
Cập nhật lúc: 2025-12-02 23:11:42
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xác của A Ninh kéo .
Chu Thế t.ử vũng m.á.u mặt đất, dày quặn lên, đầu óc trống rỗng kịp định thần. Hắn tự tay g·iết c·hết A Ninh. Mới đây thôi họ còn đùa vui vẻ, trong nháy mắt âm dương cách biệt.
Và chính là đao phủ.
“Ngươi bẩn sàn nhà .” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Món nợ cũng tính.”
Chu Thế tử: “?”
Tần Lưu Tây thi triển một cái Tịnh Trần Quyết, xóa sạch vết m.á.u bẩn thỉu , giữ chỉ tổ thêm đen đủi.
Thư Sách
Chu Thế t.ử mà há hốc mồm, ánh mắt nàng càng thêm sợ hãi. Nghĩ đến việc đắc tội nàng, vội phân bua: “Cái đó... ngươi cũng thấy đấy, cũng lừa gạt, kẻ gian hãm hại. Là Triệu Vương , cài cắm tên đó bên cạnh . Việc đả thương đạo trưởng cũng là do . Giờ xử t.ử tại chỗ , coi như xóa bỏ hận thù ?”
Tần Lưu Tây : “Triệu Vương phủ đối phó Chu gia thế nào, đó là việc thế tục của các ngươi, liên quan gì đến ? Các ngươi đấu đá , Chu gia thua một bậc là do các ngươi ngu xuẩn. việc các ngươi càn ở Thanh Bình Quan của là thật. Muốn xóa bỏ dễ dàng như ? Nằm mơ!”
“Vậy ngươi thế nào!” Chu Thế t.ử nghiến răng: “Tục ngữ 'g·iết đền mạng', g·iết kẻ đầu sỏ là A Ninh , cũng coi như đền mạng cho lão đạo trưởng chứ? Huống chi lão đạo trưởng còn c·hết.”
“Hắn cũng xứng so sánh với tiên trưởng nhà ? Nếu trúng một chưởng của , tiên trưởng nhà thể đắc đạo thành tiên . Giờ thoi thóp giường, tổn thọ bao nhiêu.”
Chu Thế t.ử tức . Đắc đạo thành tiên? Chém gió thôi.
cũng hiểu, chuyện bỏ tiền lớn thì xong. Hắn : “Ngươi giá .”
“Không giá cả, mà là tiền bồi tội cho lão đạo trưởng, tiền tạ tội với Tổ sư gia, và tiền phí dọn dẹp.” Tần Lưu Tây : “Mười vạn lượng bồi tội.”
“Mười vạn lượng! Ngươi cướp ?” Chu Thế t.ử lạnh: “Ngươi đừng tưởng dám phái binh đến.”
Tần Lưu Tây chỉ cửa: “Cửa ở , tiễn. Ta chờ ngươi phái binh đến. Ai phái binh là cháu rùa!”
Chu Thế tử: “...”
Mẹ kiếp, ả kiêu ngạo quá!
Chu Thế t.ử nén giận, mặc cả: “Tám vạn lượng. Ta g·iết A Ninh , chừng mực thôi!”
“Để nhắc nhở ngươi một câu, kẻ đầu sỏ là Triệu Vương phủ. Nếu do bọn họ, các ngươi lặn lội ngàn dặm đến đây cầu đan, cũng sẽ gây chuyện , chịu tổn thất lớn như . Oan đầu, nợ chủ, báo thù thì tìm đúng mà báo!”
Chu Thế tử: Ta nghi ngờ nàng đang châm ngòi ly gián, nhưng bằng chứng!
Nơi nên ở lâu!
“Tiền bồi tội sẽ đưa, ngươi sẽ gì và mộ tổ nhà chứ?” Chu Thế t.ử hỏi: “Đây coi như bỏ tiền tiêu tai.”
“Ngươi yên tâm, cũng là liêm sỉ, sẽ chuyện thất đức như phá hoại mộ tổ nhà khác . Thế thì táng tận thiên lương quá.” Tần Lưu Tây khẩy.
Chu Thế t.ử lạnh trong lòng. Vừa là kẻ nào kiêu ngạo thách thức "ngươi thử chọc xem"?
Hắn sai lấy ngân phiếu, : “Ta thực lòng đến cầu đan, bạc thành vấn đề.”
“Không .” Tần Lưu Tây thẳng: “Dược liệu luyện Hồi Xuân Đan vốn khó tìm, gom đủ một phần cần cơ duyên lớn, kể luyện đan cũng dễ dàng.”
Dù , nàng cũng sẽ cho.
Chu Thế t.ử rõ ràng tin, nghĩ Tần Lưu Tây cố ý khó dễ, bèn : “Nếu thể cầu , sẵn sàng trả thêm mười vạn lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1067-tieu-tien-tieu-tai.html.]
“Các ngươi lừa thật . Trong quan thực sự Hồi Xuân Đan, mời về cho.”
Chu Thế t.ử thấy nàng dầu muối ăn, hừ mạnh một tiếng, phất tay áo bỏ .
Chuyến thiệt hại quá lớn, ngã một cú đau điếng!
Chẳng cái tích sự gì, còn đắc tội , tốn mất tám vạn lượng để tiêu tai giải nạn, tức c·hết !
Món nợ , tính sổ từ từ với Triệu Vương phủ!
Chu Thế t.ử để tám vạn lượng vội vã về kinh, dám nán thêm giây phút nào, sợ tốn thêm tiền.
Hắn thấy tám vạn lượng là nhiều, nhưng Tần Lưu Tây chẳng thèm để ý. Nàng khinh thường việc dùng trong quan để đổi lấy bạc. Tám vạn lượng , coi như tiền mua mạng cho lão đạo trưởng cũng quá đáng.
Tần Lưu Tây đưa bạc cho Thanh Viễn, : “Dùng bộ tiền việc thiện danh nghĩa lão đạo trưởng, một xu cũng giữ .”
Tiền bạc kiểu giữ cũng chẳng ho gì, thà đem việc thiện tích công đức còn hơn.
Công đức mới thể dưỡng , dưỡng hồn.
Ngoài tám vạn lượng , Tần Lưu Tây còn đưa thêm một vạn lượng nàng mang về để Thanh Viễn tùy ý sử dụng.
Lão đạo trưởng tỉnh , chuyện thì vô cùng hổ thẹn. Ông dùng viên đan d.ư.ợ.c quý giá của nàng là nợ lớn , giờ dùng cả một khoản tiền khổng lồ việc thiện tên ông, ông nhận nổi?
Tần Lưu Tây an ủi: “Ngài vốn thọ mệnh tám mươi tuổi, giờ vì b·ị t·hương mà giảm thọ, tám vạn lượng công đức nhận nổi? Còn về Hồi Xuân Đan, ngài là đạo trưởng quải đan ở Thanh Bình Quan, là Quan chủ, bảo vệ ngài là lẽ đương nhiên. Chỉ là một viên đan d.ư.ợ.c thôi mà, ăn thì cứ ăn.”
Lão đạo trưởng cảm động rưng rưng.
Phong Tu tìm Tần Lưu Tây, : “Triệu Vương phủ nghĩ mưu kế , rốt cuộc là kẻ nào? Tính toán thật, một mũi tên trúng hai đích. Nếu thành công, mượn tay ngươi kéo Thái t.ử và mẫu tộc xuống ngựa, bọn họ chẳng tốn một binh một nào mà vẫn thể dễ dàng tranh đoạt ngôi trữ quân.”
Nếu lão đạo trưởng thực sự c·hết, Thanh Bình Quan tổn thất nặng nề, Tần Lưu Tây với tính cách bao che chắc chắn sẽ để yên, nhất định sẽ gây phiền phức lớn cho Chu gia và Thái tử. Lúc đó Triệu Vương phủ sẽ là ngư ông đắc lợi.
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không chỉ trúng hai đích , e là một mũi tên b·ắn h·ạ ba con nhạn.”
Phong Tu nhướng mày: “Nói ?”
“Nếu thực sự nổi điên tay với Chu gia, thì tay chắc chắn sẽ dính thêm nghiệp chướng, tổn hại công đức tu vi.” Tần Lưu Tây giải thích.
Sắc mặt Phong Tu ngưng trọng: “Xem chỉ nhắm Chu gia và Thái tử, mà còn nhắm cả ngươi. Kẻ nào hại ngươi? Ác Phật giở trò ?”
“Có khả năng, nhưng chắc chắn.”
“Vậy ngươi định thế nào? Cứ thế tha cho Chu gia ?”
Tần Lưu Tây : “Người bỏ tiền lớn tiêu tai, tất nhiên thể lật lọng. Chuyện ám , nhưng Thái t.ử chắc chắn sẽ thất thế. Bây giờ để bọn họ ch.ó c.ắ.n chó, đấu đá đến c·hết sống là nhất. Trai cò đ.á.n.h , ngư ông đắc lợi. Đợi bọn họ kiệt sức, Tề Khiên mới dễ dàng ngư ông nhặt lợi phẩm.”
Nàng là tu hành, tham gia cuộc đấu đá tranh quyền đoạt vị , nhưng nàng "gánh hát rong" (nhân mạch) của , sai ngáng chân bọn họ một chút là .
Phong Tu thầm thắp nến cầu nguyện cho Chu gia và Triệu Vương. Các đấu đá thì cứ đấu đá, tội gì lôi tu hành cuộc, đúng là sống c·hết.
Thấy Tần Lưu Tây xé mở âm lộ, hỏi: “Ngươi thế?”
“Có thù báo thù ngay tại chỗ. Ngươi cứ đợi đấy, trùm bao tải đ.á.n.h một trận về!” Tần Lưu Tây bước âm lộ.
Phong Tu: “...”
Có kẻ sắp xong đời !
(Hết chương 1067)