Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1062: Mâu thuẫn nội bộ trong nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-02 23:11:37
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kiếm một khoản tiền dầu đèn lớn từ Lệ gia, Tần Lưu Tây liền về Thanh Bình Quan. Phạm vi bão tuyết quá rộng, chân núi Thanh Bình Quan cũng tập trung ít dân chạy nạn từ nơi khác đến. Thanh Bình Quan bố thí việc thiện, là thiện cần bạc, tích trữ lương thực sợ là đủ.

Tần Lưu Tây tính toán dùng một vạn lượng bạc để việc thiện, lấy bổ bên ngoài dâng lên lương giới, nhưng nàng nghĩ tới chính là, nhà nội bộ mâu thuẫn!

Nhìn thấy Thanh Bình Quan trọng binh canh gác vây kín, nàng còn chặn ở cổng núi, Tần Lưu Tây lập tức sa sầm mặt.

Thanh Bình Quan mở cửa bao nhiêu năm nay, từng trải qua trận chiến nào như thế ? Bị trọng binh bao vây canh gác, rốt cuộc là phạm tội gì?

Thư Sách

Thanh Viễn đang cái quái gì? Sao xảy chuyện lớn như thông báo cho nàng?

Phong Tu Tần Lưu Tây ngăn ở ngay cửa nhà , thầm thắp một nén nhang cho đám binh lính mắt, đồng thời lên tiếng trêu chọc: “Không ngờ nha, cửa nhà mà .”

Tần Lưu Tây liếc : Ngươi tìm c·hết ?

Phong Tu sờ mũi, giả lả lùi một bước: “Ngài cứ tự nhiên. Ta xem ngài oai, sẽ vỗ tay hò reo cổ vũ!”

Đám binh lính ngăn cản họ vẫn đang thẩm vấn: “Các ngươi là ai? Thanh Bình Quan mấy ngày nay quý nhân đang tham đạo, phép dâng hương bái tế. Mau về!”

Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Quý nhân nào mà to gan lớn mật đến mức dùng trọng binh canh gác, cấm ? Là thánh nhân ?”

Nàng giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao. Tên quan binh nàng đến đáy lòng phát lạnh, suýt nữa lùi hai bước, cố tỏ hung dữ: “Bổn quan mắc mớ gì cho ngươi ! Khôn hồn thì mau cút!”

“Ồ? Ta nếu khôn hồn thì ?”

Bá.

Tên quan binh rút kiếm khỏi vỏ một chút.

Chậc.

Phong Tu lắc đầu. Làm quan thì quan, nhưng chút nhãn lực nào thì đúng là ngu xuẩn. Không dễ chọc ? Không thì thôi , còn dám rút kiếm?

Nhà ai nuôi thứ ngu xuẩn !

Tần Lưu Tây hất tay một cái. Tên quan binh hất ngã xuống đất. Hắn trơ mắt thanh kiếm tự động tuột khỏi vỏ, lao thẳng về phía mặt , sợ đến mức kịp phản ứng.

Mọi đều biến cố bất ngờ dọa sợ. Kinh hãi vì Tần Lưu Tây bỗng dưng tay, mà là vì thanh kiếm ai cầm, như bàn tay vô hình đang c.h.é.m đầu .

Đây là pháp thuật ?

Thanh kiếm dừng ngay mắt tên quan binh, chỉ cần tiến thêm một phân nữa là đ.â.m mắt. Tên quan binh mặt cắt còn giọt máu, hai chân run lẩy bẩy.

“Bổn Quan chủ về nhà , còn kinh qua các ngươi phê chuẩn? Mắt dùng thì giúp ngươi khoét !” Tần Lưu Tây lạnh, kiếm tiến sát thêm một chút.

“Á á á á, là tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, xin tiên trưởng tha mạng!” Tên quan binh gào thét t.h.ả.m thiết. Mẹ kiếp, ngươi ai mà ngươi là Quan chủ Thanh Bình Quan?

Hơn nữa, Quan chủ Thanh Bình Quan tiên phong đạo cốt, tóc bạc râu dài chứ. Ai giống ngươi mà hung tàn thế !

“Cút!” Tần Lưu Tây bẻ gãy thanh kiếm, tay áo vung lên, hất văng đám binh lính đang nóng lòng xông lên: “Cút hết xuống chân núi cho !”

Tất cả dám nhúc nhích. Nhất là thấy Tần Lưu Tây bước một bước mà như mười bước, thoáng cái xa, càng run rẩy.

“Một đám phế vật.” Phong Tu lạnh lùng. Hắn thi triển một đạo yêu thuật nhỏ.

Quả nhiên, đám binh lính bò dậy, sắc mặt đột nhiên đổi, ôm bụng kêu gào.

Phụt phụt phụt. Chất lỏng màu vàng hôi thối chảy lênh láng, mùi hôi thối bốc lên ngút trời.

Tiêu chảy cấp.

Mặt Tần Lưu Tây càng lúc càng lạnh. Nàng phát hiện chỉ cổng núi, mà ngay cả đại điện cũng binh lính canh gác.

Cái quái gì thế !

Thật sự coi là cái đĩa vàng ?

Đám đó nàng, chút kinh nghi, nhưng sắc mặt và trang phục của nàng, nhất thời dám xông lên chất vấn, chỉ trố mắt nàng bước đại điện.

Phong Tu theo sát. Hắn cho những kẻ cút .

Hả, cút?

Không cút cũng cút.

Thế là một trận gió yêu ma thổi qua, tất cả binh lính đều ngã lăn đất, lăn xuống thang lầu, lộn vòng xuống núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1062-mau-thuan-noi-bo-trong-nha.html.]

Đám binh lính ôm đầu: Ta là ai, , lăn xuống đây?

Đại sư cứu mạng! Đạo quan yêu quái!

Tần Lưu Tây bước đại điện. Trong điện thứ như thường, chỉ hương khói ít, và tượng Tổ sư gia bĩu môi.

Quấy rầy ?

Tổ sư gia: Nghịch đồ, ngươi vẻ mặt tiếc nuối là ý gì hả?

Tần Lưu Tây lấy hương, phẩy tay một cái, hương tự cháy. Nàng vái ba vái, cắm hương lư.

Nếu bọn chúng dám loạn trong điện, đừng trách nàng cho bọn chúng gặp xui xẻo!

Đáng tiếc cho nàng cơ hội.

Tần Lưu Tây về phía nhà ở. Bên canh gác binh lính càng đông, các t.ử trong quan cũng ở đây, nhưng ai nấy đều vẻ mặt phẫn nộ.

Tam Nguyên đè xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu.

Tần Lưu Tây xuất hiện khiến sững sờ. Tam Nguyên cũng ngẩn , đó lộ ánh mắt tủi và bi thương.

“Quan chủ.”

Vô Vi và các t.ử khác cũng chạy tới, kích động như gặp cứu tinh.

Đây là Quan chủ Thanh Bình Quan?

Là đàn bà? Nữ đạo sĩ?

Không ít binh lính Tần Lưu Tây với ánh mắt kiêng nể gì, chút đáng khinh. Vừa thấy, Phong Tu sầm mặt, hai mắt lóe lên tia hồng quang, tay khẽ động.

“Á, mắt của !” Những tên binh lính đang chằm chằm Tần Lưu Tây đột nhiên ôm mắt kêu t.h.ả.m thiết.

Mọi kinh hãi. Máu tươi rỉ từ kẽ tay họ.

Chuyện gì xảy ? Nữ Quan chủ gì?

Vừa thấy nàng xuất hiện, mắt các liền chuyện.

Kẻ đang đè Tam Nguyên xuống đất cũng theo bản năng buông tay. Tam Nguyên giải thoát, lập tức chạy về phía Tần Lưu Tây: “Quan chủ, ngài mau cứu sư thúc, ...”

Tần Lưu Tây hỏi: “Những khác ?”

Tam Nguyên về phía phòng của lão đạo trưởng. Tần Lưu Tây bước tới. Có xông lên ngăn cản: “Ngươi là Quan chủ Bất Cầu? Gia chủ chúng ...”

Tần Lưu Tây vươn chân đá một cái. Tên lính gác cường tráng, mặt mày ngạo mạn bay ngược về phía như một đường parabol.

Rầm. Hắn đập mạnh cột nhà, hộc một ngụm máu.

Tần Lưu Tây Phong Tu: “Đừng để bọn chúng động đậy.”

“Nhận lệnh.”

Tần Lưu Tây lúc mới đến phòng lão đạo trưởng. Tam Nguyên chạy : “Thanh Viễn sư thúc, Quan chủ về .”

Thanh Viễn đầu , thấy Tần Lưu Tây, vội vàng tránh : “ Quan chủ về kịp lúc. Mau, y thuật của đủ tinh thông, lão đạo sắp chịu nổi .”

(Hết chương 1062)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...