Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1059: Ta thật không phải đến cướp bảo bối

Cập nhật lúc: 2025-12-02 05:44:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây hỏi tin tức về những đứa trẻ chôn sống, liền gì thêm. Khi nàng định , Lệ Ông vọng theo một câu.

“Đại sư, thực năm đó tìm chỉ chín mệnh cách Ngũ Hành thanh quý, mà là mười chín . Ta chỉ chọn chín thôi.” Lệ Ông : “ trận pháp chỉ dùng chín . Những còn rõ, nhưng xong việc, tình cờ hai cũng bặt vô âm tín.”

Tần Lưu Tây nheo mắt: “Ngươi tên Huyền Minh ?”

Lệ Ông : “Ta cũng rõ. Từ khi bày trận, gặp nữa, chỉ là cảm thấy chút trùng hợp.”

Tần Lưu Tây gì. Nào nhiều sự trùng hợp đến thế, chỉ sợ là gặp bất trắc.

Lệ Ông thấy nàng im lặng, hiển nhiên cũng đoán sự thật, cúi đầu đầy hối . Tất cả đều là tội nghiệt của .

Rời khỏi Đao Sơn địa ngục, Tần Lưu Tây một chuyến đến Nghiệp Hỏa địa ngục. Ngọn lửa nghiệp hỏa hừng hực trong mắt nàng như đóa Hồng Liên đang nở rộ. Nàng mỉm , giơ tay lên, một sợi nghiệp hỏa câu đến đầu ngón tay, nhảy múa trong lòng bàn tay nàng. Ánh lửa lớn đến mức như đang gặp thất lạc nhiều năm.

Phán Quan: “...”

Ông lặng lẽ những hồn ma đang gào thét thống khổ trong Nghiệp Hỏa địa ngục, thấy Tần Lưu Tây chơi lửa một cách tự tại. Sự đối lập đó khiến ông nuốt nước bọt.

Làm , thấy thiêu t.h.ả.m lắm !

Tần Lưu Tây ném sợi nghiệp hỏa về địa ngục, với Phán Quan: “Lão Phán, ngươi cứ về , tìm Địa Tạng Vương chuyện.”

Phán Quan theo bóng nàng rời , lặng lẽ nuốt lời bụng: Ta họ Thôi!

Tần Lưu Tây nhanh chóng đến Địa Tạng Điện, thấy cả hai vị Đại lão đều mặt, liền : “Nha, hai vị đều ở đây ạ!”

Phong Đô Đại Đế sầm mặt: “Ngươi ở dương gian tu luyện tích công đức, tới đây gì?”

“Xem ngài . Tết nhất đến nơi, phận con cháu, đương nhiên đến chúc Tết các vị đại lão chứ? Chẳng lẽ đến đây để cướp bảo bối ? Lễ nghi vẫn hiểu!” Tần Lưu Tây thẳng đến bàn thờ, thấy hoa quả tươi, tiện tay cầm lấy một quả c.ắ.n răng rắc.

Đồ ở Địa Tạng Điện ăn ngon thật đấy.

Địa Tạng Vương hướng về phía Bồ Tát sám hối một tiếng, cầm lấy một đĩa điểm tâm đẩy về phía nàng: Ăn , ăn no thì đừng dễ dàng gây chuyện.

Phong Đô Đại Đế thấy hai chữ "chúc Tết" thì khóe miệng co giật. Nhìn bộ dạng nàng mà như chúc Tết , hừ! “Ngươi ở đây bao nhiêu năm, chỗ nào nhảy qua? Lông chân cũng rụng ít. Ngươi là thiên sư dương gian, âm phủ như chợ, quá đáng lắm !”

“Đường đường là Đại Đế mà chuyện thô tục thế? Ta dù gì cũng là con gái đấy. Ta coi địa phủ là nhà, nên mới tự nhiên, khách khí. Ngài xem, ai ở nhà mà còn khách sáo xin phép mới ?” Tần Lưu Tây tặc lưỡi, ăn hết quả, cầm lấy miếng điểm tâm, : “Được , đến đây là để hỏi chuyện quá khứ của Hủy La thôi. Có sử ký nào ghi chép , cho xem.”

Địa Tạng Vương và Phong Đô Đại Đế , hỏi: “Ngươi phát hiện tung tích ?”

“Nếu là phát hiện, các vị thể lên hỗ trợ bắt giữ ?”

Phong Đô Đại Đế nhíu mày: “Tam giới các quy tắc riêng, ai cũng thể tùy tiện nhúng tay. Thiên Đạo cho phép, nếu sẽ loạn.”

Tần Lưu Tây lạnh: “Cho nên Thiên Đạo thể trơ mắt thiên hạ thương sinh c·hết đói, mặc kệ? Nó là cha ruột Hủy La , cứ để loạn mà can thiệp!”

Thiên Đạo: “?”

Địa Tạng Vương dung túng : “Chớ hồ ngôn loạn ngữ, Thiên Đạo luôn công bằng, việc đều sẽ lưu một đường sinh cơ.”

Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Dù cũng thấy nó thiên vị.”

là "giang tinh" (cá tính mạnh) nhập !

Địa Tạng Vương bất đắc dĩ, lập tức sang chuyện khác: “Ngươi xem quá khứ của Hủy La thì Tàng Kinh Điện tìm, một ghi chép ở đó.”

Tần Lưu Tây gật đầu, : “Ta sai .”

Địa Tạng Vương chút ngoài ý : “Biết sai chịu sửa là chuyện , ngươi...”

“Kỳ thật Thiên Đạo thiên vị là hư ảo. lầm lớn nhất là do địa phủ các ngươi quá sơ suất, để một mối họa lớn như chạy thoát ngoài! Giờ thể nhúng tay chuyện dương gian, là đang trốn tránh trách nhiệm!”

Phong Đô Đại Đế: Ta mà, nàng đến đây là để tính sổ. Không, là cố tình gây khó dễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1059-ta-that-khong-phai-den-cuop-bao-boi.html.]

Tần Lưu Tây thấy thổi râu trừng mắt, : “Ngài đừng phục, là sự thật!”

“Là Thiên Đạo...”

, đúng, đúng. Thiên Đạo công bằng, đại đạo 50, thiên diễn 49, hiểu. Ý ngài là điều áp dụng cho sinh linh, bao gồm cả Ác Phật Hủy La giam cầm mấy ngàn năm. Hắn bắt một đường sinh cơ, nên mới thoát khỏi Cửu U!”

Phong Đô Đại Đế: Ngươi và tên khốn đó là cùng một phe!

Tần Lưu Tây tiếp tục thêm dầu lửa: “Tuy bắt sinh cơ, nhưng trốn thoát từ chỗ các là sự thật, các thất trách. Chuyện , cũng là đúng!”

Phong Đô Đại Đế tức đến mức vén tay áo đ.á.n.h . Đừng cản , dạy dỗ nàng một trận!

Địa Tạng Vương đau đầu thôi, ngăn mặt Đại Đế: “Ngươi sai, ngươi giải quyết chuyện thế nào?”

“Ta tuy chút bản lĩnh, nhưng chỉ là phàm.” Tần Lưu Tây liếc bên hông ông : “Một thiên sư phàm nhân đắc đạo phi thăng, đối phó với lão yêu quái mấy ngàn năm, thực lực quá chênh lệch. Trận dễ đánh, trừ phi...”

Không cần , chúng hiểu!

Địa Tạng Vương lập tức đưa thước kim cương qua: “Pháp khí mới, đ.á.n.h quỷ vô hình. Lấy !”

Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Sao ngại thế .”

Địa Tạng Vương cũng ha hả: Ngươi đừng thò tay !

Nàng vui vẻ nhận thước kim cương, về phía bên hông Đại Đế. Cái túi Càn Khôn , chứa cả trăm vật, nàng cũng luyện. Có đồ sẵn thì quá.

Địa Tạng Vương thấy ánh mắt nàng, lập tức giật túi Càn Khôn Như Ý xuống, nhét tay nàng: “Quà Tết của Đại Đế cho ngươi đấy. Qua năm mới, lớn thêm một tuổi, ngoan ngoãn nhé!”

Phong Đô Đại Đế: “?”

Ta, đồng ý!

Địa Tạng Vương đá một cái, ngăn lời . Tiễn sát thần đỡ đau đầu!

Tần Lưu Tây lúc mới hài lòng, vái lạy hai vị đại lão chúc Tết, xoay bỏ chạy: “Dương gian còn việc quan trọng chờ xử lý. Tàng Kinh Các ghé qua nữa, sẽ đến tìm, hoặc Địa Tạng Vương ngài sai mang đến cho .”

Địa Tạng Vương: “...”

Cầu xin ngươi, đừng tới nữa! Túi sạch !

Phong Đô Đại Đế tức đến mức lạnh: “Đồ của , ngươi lấy quyền gì mà tự ý cho nó?”

“Chính ngươi lấy . Tốt nhất là trói nàng điện của ngươi mà đoạt, nàng nữa chuyện thất trách.” Địa Tạng Vương xoa thái dương. Hắn niệm kinh siêu độ để tĩnh tâm.

Phong Đô Đại Đế ăn một sặc, tức giận đến nghiến răng. Ác Phật trốn là do địa phủ sơ suất thật, nhưng đó cũng là do tự giành lấy sinh cơ!

Hắn cũng oan ức lắm chứ!

(Hết chương 1059)

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

Loading...