Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1057: Đứa trẻ nghịch ngợm lại về địa phủ
Cập nhật lúc: 2025-12-02 05:44:07
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Phong Tu , Tần Lưu Tây trầm mặc một lúc lâu, : “Ngươi trận pháp chỉ là một thí nghiệm nhỏ của kẻ ?”
“Không là khả năng.” Phong Tu trầm giọng : “Ngũ Hành Tương Sinh vốn là đạo lý trong sinh khắc, trong khắc sinh, hỗ trợ lẫn , cùng tồn tại. Dùng Ngũ Hành bát tự của con để trận pháp thì sẽ tác dụng gì? Không trải qua thí nghiệm lặp lặp thì ?”
Chơi trận pháp cũng như luyện đan, đều trải qua cách thử nghiệm, gì chuyện một là thành công ngay?
Tần Lưu Tây lạnh: “Vậy càng nghi ngờ cái gọi là 'quý t.ử ngũ hành' của Tín Dương Vương phủ, cũng là một phần của chuỗi thuật pháp , hoặc là một phiên bản nâng cấp?”
Phong Tu , nàng lý.
Lệ Học Phú thấy họ mải mê bàn chuyện thần tiên ngay bên hố thi cốt, thấy trời sắp tối, lạnh đến mức đổ tuyết, khỏi toát mồ hôi lạnh.
Các ngài giỏi thì giỏi thật, nhưng thể đổi chỗ mà bàn chuyện ? Chúng mà sợ hãi lắm!
“Quan chủ, rốt cuộc là chuyện gì, và nên xử lý thế nào ạ?” Hắn ngắt lời họ, mặt xanh xao hỏi.
Tần Lưu Tây : “Ngũ Hành Trận tương sinh tương khắc. Lúc trận pháp mới bắt đầu, nó chuyển hóa sinh khí và vận thế, thêm gió lành sơn thủy, nên Lệ gia các ngươi hưởng lợi. , còn vì gốc cây phân bón đặc biệt, nên mới danh hiệu Ngọc Vụ cống phẩm ca tụng.”
Lệ Học Phú: “!”
Xin ngài, đừng nhắc đến cống phẩm nữa! Lệ gia xong đời !
“Thời gian trôi qua, oán khí của những chôn sống tan, tích tụ lâu ngày, oán khí hóa sát, Ngũ Hành Sinh Cơ Trận biến thành Sát Trận, chuyển hóa thành oán khí và âm sát. Cho nên Lệ gia các ngươi hoặc là c.h.ế.t, hoặc là tàn tật, tiền tài tiêu tán. Đây là báo ứng: các ngươi lấy bao nhiêu, thì trả bấy nhiêu. Hiện giờ thi cốt đào lên, ngươi sai mấy cái quan tài, liệm an táng t.ử tế, sẽ siêu độ cho họ. Về phận của họ, ngươi cố gắng tìm trong sổ sách bí ẩn của Lệ gia xem ghi chép gì , trả cho họ một danh phận. Dù linh hồn họ còn, nhưng tên tuổi thì ngay cả luân hồi cũng thể .”
Lệ Học Phú chút bực bội, nhưng vẫn sai một gia nhân tâm phúc ngay. Người gia nhân tuy sợ hãi nhưng thấy Tần Lưu Tây cho họ bùa bình an hộ nên mừng như đại xá, vội vàng xuống núi.
“Gia gia và phụ đều mất đột ngột. Chuyện bí mật gốc thật sự nửa lời. Ta dám thề!” Lệ Học Phú giơ tay thề thốt: “Ta Lệ Học Phú nếu nửa điểm gian dối, xin cho cả nhà c·hết t.ử tế.”
Tần Lưu Tây tin chuyện, nhưng tai họa đang bày mắt, cứ là thể tránh .
“Mặc kệ , nợ cha con trả. Tổ tiên ngươi dùng phương thức tà ác, trái lẽ trời để lấy phú quý, Lệ gia các ngươi hưởng thụ, thì đến lúc trả. Ông còn, thì các ngươi – đám con cháu – gánh.”
Lệ Học Phú nghẹn lời, nhưng dám cãi: “Vậy ngươi khẳng định là nghiệp chướng tổ tông? Không thể là phong thủy mồ mả vấn đề ?”
“Lệ gia thường xuyên gặp chuyện, ngươi chẳng từng cầu thần bái phật, mời đạo hữu về xem phong thủy ? Chuyện phong thủy mồ mả vấn đề , trong lòng ngươi tự rõ.” Tần Lưu Tây như .
Lệ Học Phú cứng họng. Hắn đúng là mời đến xem, và họ đều bảo phong thủy vấn đề, thậm chí còn gia cố thêm.
Tần Lưu Tây tiếp: “Phong thủy vấn đề, chỉ thể là tổ tông ngươi chuyện gì đó khiến trời đất phẫn nộ. Có câu ' báo, chỉ là thời điểm tới'. Nghiệp quả đến lúc trả.”
Lệ Học Phú mềm nhũn, điên cuồng dập đầu, trán đập sưng vù: “Quan chủ, chân nhân, đại sư, ngài nhất định cứu Lệ gia chúng ! Chúng thật sự gì cả!”
“Ngươi thực sự chuộc tội? Dù táng gia bại sản, thứ của Lệ gia hóa thành hư vô cũng cam lòng?” Tần Lưu Tây liếc .
Lệ Học Phú đồng t.ử co , trả lời ngay. ánh mắt dừng chín bộ hài cốt hố, c.ắ.n răng: “Có Lệ gia chỉ cần tiêu tan hết tài sản, là thể giữ huyết mạch dương gian?”
“Có thể.” Tần Lưu Tây : “ hai đời con cháu các ngươi sẽ quá nhiều tiền tài phú quý.”
Lệ Học Phú đau lòng tột cùng, quỳ sụp xuống đất: “Báo ứng khó tránh, đều là báo ứng của Lệ gia . Dù phá gia diệt môn, cũng là hình phạt chúng đáng nhận.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Xem ngươi đồng ý.”
Lệ Học Phú gật đầu. Chuyện đến nước , cũng chấp nhận. Thứ nhất, cây Ngọc Vụ mất, bí mật gốc cây che giấu nữa. Lỡ chuyện tiến cống vỡ lở, thánh thượng giận dữ, Tần gia sẽ c.h.é.m đầu cả chín tộc.
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1057-dua-tre-nghich-ngom-lai-ve-dia-phu.html.]
Thứ hai, tổ tiên tạo nghiệp sát nhân, chôn sống trẻ con. Nợ cha con trả, họ gánh.
Lệ Học Phú phủ phục hố, trong đau đớn: “Là Lệ gia ác, nguyện dốc hết tài sản để chuộc tội.”
Tần Lưu Tây thấy thành tâm, : “Nếu , sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức những đứa trẻ . Đây chỉ giúp ngươi, mà còn giúp chúng siêu thoát.”
Lệ Học Phú đột nhiên ngẩng đầu. Hỏi thăm?
Đương nhiên là tìm đến mạng lưới quan hệ địa phủ.
Tần Lưu Tây xếp bằng, kết ấn, niệm chú, khai quỷ môn, nguyên thần xông thẳng .
Phong Tu thấy thế, dùng yêu thuật tạo một kết giới nhỏ che chắn cho nàng, tránh ngoài quấy rầy.
Âm binh canh giữ quỷ môn thấy tự tiện xông , định quát lớn, nhưng thấy rõ mặt Tần Lưu Tây thì lập tức quỳ xuống, nịnh nọt: “Đại... đại nhân, ngài đến .”
“Ừm, lão Phán nhà ? Ta tìm hỏi chút việc.” Tần Lưu Tây tiện tay đưa một thỏi tiểu nguyên bảo qua.
Âm binh mừng như bắt vàng, tít mắt: “Có, . Dạo dương gian bão tuyết, quỷ mới câu nhiều, Phán Quan đại nhân đang bận phán xét hình phạt đấy ạ. Ngài đến Diêm Vương điện là gặp.”
Tần Lưu Tây lao vút như băng.
Tại Diêm Vương điện, Phong Đô Đại Đế nhận tin, giận đến điên , chạy đến chỗ Địa Tạng Vương: “Nàng về ! Mới bao lâu, đến? Thật coi âm tào địa phủ là cái chợ , đến thì đến, thì !”
Địa Tạng Vương ha hả: “Trẻ con đến thì đến thôi, ngươi căng thẳng gì, cần dậm chân .”
Phong Đô Đại Đế lạnh, liếc tay ông: “Ngươi căng thẳng, buông thước kim cương ? Đứa nhóc đó thèm mấy thứ rẻ tiền đó.”
Địa Tạng Vương khựng , ngượng ngùng lấy thước kim cương từ trong tay áo , vuốt ve kinh văn lấp lánh đó, : “Nó đáng tiền gì, nhưng túi Như Ý của ngươi mới là thứ . Làm y chữa bệnh, đồ dùng nhiều, cái túi Càn Khôn Như Ý tiện lắm.”
Phong Đô Đại Đế lập tức che chặt túi bên hông. Đây là bảo bối ông khó khăn lắm mới xin từ Mạnh Bà.
“Ngươi nàng về gì? Không lẽ định loạn?” Phong Đô Đại Đế lo lắng.
Địa Tạng Vương im lặng cây cột trong điện cháy sém, thở dài: “Không , đứa trẻ luôn lớn lên.”
Phong Đô Đại Đế khóe miệng giật giật. Lớn lên thì lớn lên, nhưng cái tính cướp đồ vật của nàng đổi chứ.
Tần Lưu Tây: Về nhà thật , đều khách sáo và hào phóng, thích lắm!
(Hết chương 1057)