Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1051: Vị Quan chủ này thật sự có cá tính

Cập nhật lúc: 2025-12-02 04:13:32
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Buổi đấu giá từ thiện do Bộ Hộ tổ chức thành công rực rỡ. Thôi Thế Học thấy khoản tiền quyên góp khổng lồ, vượt qua hai trăm vạn lượng, gần chạm mốc ba trăm vạn, mừng đến mức mắt tít .

Hắn cũng hiểu rõ, phần lớn tiền đến từ bức bút tích của thánh thượng và năm suất thi khoa cử dành cho thương nhân. Suất thi cử quý giá nhất đấu giá lên tới năm mươi vạn lượng.

Có thể thấy, giới thương nhân Đại Phong thiếu tiền. Thứ họ thiếu chính là cơ hội để "cải đình hoán diện" ( đổi phận, địa vị). Được phép thi khoa cử chính là cơ hội trời cho.

Nói là đấu giá từ thiện, thực chất là dùng tiền thật bạc thật mua lấy cơ hội. Tuy thể giới hủ nho chê bai là mua danh bán chức, nhưng nếu thực sự đỗ đạt tiến sĩ, gia tộc sẽ đổi vận, quang tông diệu tổ. Tiền bạc đáng là gì?

Thương nhân vốn dĩ là kẻ trục lợi. Có lợi ích, danh tiếng, thể giúp đỡ quốc gia, tranh giành?

Đương nhiên, việc cũng gây tranh cãi. Khối cảm thấy bất công, nhưng đời sự công bằng tuyệt đối. Giờ quốc gia lâm nạn, ai sẽ đòi công bằng cho bá tánh gặp thiên tai?

Người khó chịu nhất là mấy gã học sĩ cơ duyên xảo hợp đại sảnh. Có xuất hàn môn, cuộc sống vốn túng quẫn. Nhìn thấy buổi đấu giá , thấy kẻ tiền coi tiền là gì, trong lòng họ chua chát như uống cả vò giấm.

Đặc biệt là những suất thi khoa cử đấu giá hàng chục vạn lượng, càng khiến họ cảm thấy bất công.

Đường đường là thương nhân, mùi tiền, thể ngang nhiên cơ hội cạnh tranh công bằng với họ.

Họ cam tâm?

Không cam lòng, thế là sinh lời thị phi.

Có ba gã học sĩ ở nhà xí bên , bất bình bàn tán. Họ cho rằng buổi đấu giá ý nghĩa gì, khoa cử là để sàng lọc hiền tài cho đất nước, giờ dính mùi tiền, hủy hoại khí tiết của sách.

Tần Lưu Tây thấy những lời đó, lạnh, bước từ góc khuất.

Mấy gã học sĩ giật , thấy nàng thì ngạc nhiên. Đối diện là một nam một nữ. Gã nam trang điểm mỹ miều còn hơn phụ nữ, còn nàng, tuy trang điểm kiểu con gái đương thời, chỉ búi tóc bằng trâm gỗ, mặc áo giống đạo bào, nhưng khí chất thanh tuyệt.

“Khí tiết của sách chính là ở đây bàn chuyện thị phi, phun phân đầy miệng ?” Tần Lưu Tây thẳng họ. Vừa ở tầng , nàng thấy bọn họ, ai nấy đều vẻ mặt ngạo mạn, tự cho là hơn , đúng là cái loại mua danh chuộc tiếng.

Bị nàng châm chọc, mấy gã học sĩ trẻ tuổi đều đỏ mặt tía tai, hổ và tức giận. Nàng quá thẳng thừng, tuy là sự thật nhưng toạc thế thì mất mặt quá.

Họ định phản bác, Tần Lưu Tây mở miệng:

“Cửu Huyền là nơi nào, các ? Một buổi đấu giá từ thiện lớn như , thật sự nghĩ là chỗ , tường tai ? Lời các ngươi , e là lọt tai ít . Chúc mừng các ngươi, tự tay chặt đứt tiền đồ của đấy.”

Lời thốt , họ lập tức hoảng loạn, theo bản năng quanh. Quả nhiên, trong mấy góc khuất hình như bóng .

Vậy là lời họ , thấy hết?

Nghĩ đến đây, sắc mặt họ từ đen chuyển sang trắng.

Tần Lưu Tây khẽ lắc đầu. Loại như , đáng trọng dụng.

Nàng , nhưng chợt nhớ điều gì, : “Thế gian nhiều chuyện bất công, đúng thật. ai xuất thương nhân thì phẩm hạnh kém hơn sách? Đầu óc họ ít còn linh hoạt hơn cái đầu chỉ sách mà tùy cơ ứng biến của các ngươi. Thương nhân cũng thể là rường cột quốc gia, cũng thể trị quốc an bang. Họ thiếu chỉ là một cơ hội.”

Tần Lưu Tây tiếp: “Các ngươi bảo công bằng, nhưng cơ hội họ vô cớ ? Dù là dùng tiền mua, đó cũng là tiền thật bạc thật, gió thổi đến? Thương nhân kinh doanh mưu tính, kiểm soát thị trường, cân nhắc các yếu tố, dễ dàng hơn quan? Nếu tiền bạc kiếm bằng mồ hôi công sức, dùng việc cứu , gì là bất công?”

Tần Lưu Tây chắp tay lưng: “Bỏ qua những lời tranh cãi công bằng , buổi đấu giá , bất kể là hiến tặng vật phẩm mua đồ, tiền họ bỏ đều vượt quá giá trị thực của vật phẩm, tất cả đều vì cứu tế, vì bá tánh gặp nạn. Các ngươi ý nghĩa? Đó là các ngươi ngơ nỗi khổ của nạn dân, ngơ triều đình?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1051-vi-quan-chu-nay-that-su-co-ca-tinh.html.]

Cái mũ nàng chụp lên đầu bọn họ, ai dám đội?

Mấy gã học sĩ lắp bắp cãi: “Ngươi... ngươi đừng ngậm m.á.u phun ! Chúng ý đó.”

các ngươi , buổi đấu giá ý nghĩa ?”

“Ta...”

Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Người sách thì hết hãy tu tâm , nếu thì uổng công sách thánh hiền!”

Nàng bỏ câu , thêm gì nữa.

Phong Tu: “Chỉ là mấy gã hủ nho sách đến lú lẫn, nhảm với chúng gì?”

Tần Lưu Tây: “Để tránh kẻ tự cho thanh cao mà rõ bản là gì, còn giả vờ đạo đức.”

Mấy gã học sĩ: “...”

Nàng khơi dậy thành công tâm lý hùng của đám sách .

thấy bóng lấp ló trong bóng đêm, họ dám nán , lấy tay áo che mặt, vội vã bỏ chạy. Còn Viên tú tài, xin , tự lo !

Lúc , thấy nơi đó yên tĩnh, hai bước từ bóng đêm. Không ai khác chính là Thôi Thế Học và Tiền Thượng thư Bộ Hộ.

Tiền Thượng thư vuốt râu: “Vị Quan chủ Bất Cầu quả thực cá tính.”

Thôi Thế Học ông một bước, đáp: “Có bản lĩnh thì cá tính cũng chẳng . Kẻ đáng sợ nhất là bản lĩnh mà tính khí lớn.”

Tiền Thượng thư liếc : “Nghe Trường Tiêu , ngươi tôn sùng vị .”

Thôi Thế Học trả lời trôi chảy, lộ sơ hở: “Cao nhân bản lĩnh, tự nhiên khen ngợi.”

Tiền Thượng thư hừ một tiếng, : “Đi cho điều tra xem mấy đứa học trò là ai.”

Dám buổi đấu giá của Bộ Hộ vô nghĩa? Mấy trăm vạn lượng quyên góp ý nghĩa, chẳng lẽ lời suông của bọn họ mới là ý nghĩa ?

Lúc , Tần Lưu Tây đang một đàn ông mặc cẩm y vân lụa, cung kính đưa tới một bức thư tiến cử: “Bất Cầu chân nhân, Lệ mỗ Đỗ Miện - Đỗ Đà Chủ giới thiệu, việc nhờ.”

(Hết chương 1051)

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

Loading...