Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1041: Ông trời cuối cùng cũng chịu làm người
Cập nhật lúc: 2025-12-02 00:14:43
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đằng Chiêu kết thúc việc chăm sóc Tiết Dư Anh ở phòng bên cạnh, dặn dò Tiết Bá Chấn những điều cần thiết cho việc điều trị tiếp theo. Tần Lưu Tây thì cố chịu đựng đau đớn, tự bày một pháp trận nhỏ. Nàng cởi bỏ bộ quần áo rách nát, khẽ nghiêng đầu. Nhìn thấy phần thịt cháy đen vai do sét đánh, nàng đau đến mức nhe răng.
“Tên khốn nhà ngươi, đ.á.n.h thì bản lĩnh gì? Có giỏi thì đ.á.n.h c.h.ế.t hết đám yêu đạo trong thiên hạ , sẽ gọi ngươi bằng cha! Đau c.h.ế.t mất!”
Nàng xuy xuy hít khí, mở túi tiền lớn , lấy viên Xuân Đan (thuốc hồi phục) nuốt chửng.
Thà chịu khổ chứ thể để yếu !
Nuốt đan d.ư.ợ.c xong, nàng liền xếp bằng giường, hai tay kết ấn vận hành Đại Chu Thiên, nhập định.
Vừa vận khí, nàng phát hiện kinh mạch của mở rộng ít, từng luồng chân khí còn ánh lên sắc tím nhàn nhạt.
Ồ, đây là?
Ông trời cuối cùng cũng chịu ?
Tần Lưu Tây lập tức kết ấn, vận hành Đại Chu Thiên nữa, chính thức nhập định bế quan.
Nàng bế quan suốt ba ngày, đến khi năm mới tới, nàng mới mở mắt , thần thanh khí sảng.
Tự một Tịnh Trần Quyết (pháp thuật sạch), một bộ quần áo mới, Tần Lưu Tây mới mở cửa phòng.
Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đang mái hiên thưởng ngắm tuyết. Nghe thấy động tĩnh, hai mừng rỡ đầu .
Thư Sách
“Sư phụ xuất quan .” Đằng Chiêu dậy, đ.á.n.h giá nàng. Thấy nàng tinh thần , thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nhân Sâm Tinh kỹ mắt Tần Lưu Tây, : “Mắt ngươi như điện quang lấp lánh .”
Thật thể tin nổi. Người khác sét đ.á.n.h khi bế quan nửa năm mới hồi phục, còn nàng chỉ mất ba ngày. Hơn nữa, nàng dường như còn mạnh mẽ và yêu nghiệt hơn nữa.
Tần Lưu Tây : “Lần coi như trong họa phúc. Đói , bảo mang thức ăn tới, ăn chuyện.”
Trong sân, thị vệ đang chờ sẵn. Thấy Tiểu Nhân Sâm Tinh gọi, vội vàng sắp xếp.
Tần Lưu Tây sang phòng bên cạnh: “Người nhà họ Tiết ?”
“Họ về ăn Tết . Tiết tiểu thư tỉnh , Tiết đại nhân bảo họ về Thịnh Kinh, dặn dò rằng đợi ngài kinh thành thì sẽ tạ ơn. Còn hài cốt ở Kỳ Sơn, ông cho xử lý, Chiêu Chiêu cũng qua đó niệm Vãng Sinh Kinh, một tiểu pháp sự .” Tiểu Nhân Sâm Tinh đáp.
“Ăn Tết?”
“Hôm nay là mùng Một Tết. Sư phụ, tân niên vui vẻ, chúc ngài năm mới hanh thông, cát tường như ý.” Đằng Chiêu lùi hai bước, quỳ xuống dập đầu ba cái nàng.
Ba năm xa cách, cuối cùng cũng thể dập đầu chúc Tết sư phụ .
Tiểu Nhân Sâm Tinh thấy cũng lẽo đẽo quỳ xuống dập đầu theo.
Tần Lưu Tây đỡ cả hai dậy, : “Tết nhất kịp chuẩn quà cáp gì, đợi về Thịnh Kinh, xem Cửu Huyền và Trường Sinh Điện nguyên liệu gì thì sẽ cho mỗi đứa một món pháp khí hộ . Hiện giờ cứ cầm ngọc phù dùng tạm.”
Nàng đưa hai miếng ngọc phù tím lôi quang cho họ.
“Thế mà tỷ cũng đòi .” Tiểu Nhân Sâm Tinh hớn hở nhận lấy, mân mê ngọc phù, thưởng thức một lúc cất túi tiền. Sau đó, lấy một đoạn rễ sâm to bằng ngón tay và vài viên quả hồng đưa qua: “Lễ thượng vãng lai ( ).”
Tần Lưu Tây nhận lấy, dùng hộp ngọc đựng , sang Đằng Chiêu. Cậu đỏ mặt, lấy một chuỗi vòng tay đưa cho nàng: “Con tự tìm sấm sét gỗ đào ở rừng sâu, mài thành hạt châu, khắc phù văn, chuẩn từ lâu. Con còn xin khai quang tượng Tổ sư gia nữa.”
Nàng chút kinh ngạc. Cúi đầu chuỗi hạt gỗ tròn trịa, mài dũa vô cùng tinh xảo, mỗi hạt bằng đầu ngón út, khắc phù văn tỉ mỉ, linh khí ẩn chứa .
Tuy nàng cần pháp khí trừ tà như , nhưng là tấm lòng hiếu kính của đồ , Tần Lưu Tây vô cùng vui mừng, lập tức đeo lên tay, xoa đầu bé: “Con tâm, chuỗi vòng tay uẩn dưỡng .”
Đằng Chiêu vui mừng mặt.
Tiểu Nhân Sâm Tinh thì ảo não vô cùng, ai oán liếc Đằng Chiêu: Thằng nhóc đúng là lươn lẹo, cho quê, lễ vật của chẳng thấy tận tâm gì cả, kém cỏi quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1041-ong-troi-cuoi-cung-cung-chiu-lam-nguoi.html.]
Tần Lưu Tây nắm lấy búi tóc của Tiểu Nhân Sâm Tinh, : “Quà của ngươi cũng thích, nhân sâm ngàn năm, thiên tài địa bảo, ngàn vàng khó cầu.”
Tiểu Nhân Sâm Tinh chút đắc ý, ngượng ngùng: “Cũng thường thường thôi.”
Thị vệ mang thức ăn tới. Tần Lưu Tây hỏi : “Các ngươi còn mấy ở đây?”
Thị vệ vội đáp: “Còn ba . Đại sư gì phân phó?”
Tần Lưu Tây đưa cho ba lá bùa bình an, : “Năm mới còn phiền các ngươi ở đây, tặng các ngươi chút bùa hộ mệnh nhỏ. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
Thị vệ mừng rỡ, hai tay nhận lấy, cúi đầu tạ ơn Tần Lưu Tây.
Vị đại sư sét đ.á.n.h còn sống, bế quan mấy ngày phong thái càng thêm xuất chúng. Bùa hộ mệnh nàng tặng, tự nhiên là thứ .
“Các ngươi cứ về Thịnh Kinh . Chúng ăn xong cũng sẽ trở về.”
Thị vệ vội : “Tiểu nhân chuẩn xe ngựa.”
“Không cần, chúng đường khác .” Tần Lưu Tây từ chối. Chiều mùng Một Tết, Cửu Huyền Đấu Giá Quán tổ chức đấu giá từ thiện, nếu đường thường, nàng sợ kịp.
Thị vệ xác nhận cần theo lệnh nữa, liền tạ ơn nữa, cùng hai khác rời .
Tần Lưu Tây cùng Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh dùng bữa, kể lý do tại nàng trong họa phúc .
Thiên lôi luyện cơ thể.
Chỉ cần chịu đựng , đạo hạnh sẽ tăng tiến thêm một bước. Hơn nữa, giờ đây nàng thể điều khiển sấm sét mà cần dùng bùa chú.
Tiểu Nhân Sâm Tinh : “Ngươi sét đ.á.n.h là do nhân quả từ Vong Xuyên?”
Nụ Tần Lưu Tây thu : “Có ba nữ t.ử vô tội c·hết vì nàng . Dù do trực tiếp g·iết, nhưng vì năm đó cứu nàng , nên chịu một phần liên lụy. Tuy nghiêm trọng, nhưng cái liên lụy thể nào dứt .”
Tiểu Nhân Sâm Tinh im lặng: “Bảo trời đất cắt đứt tình thầy trò . Lần là ba mạng, nếu kịp thời, thể là ba mươi, bốn mươi mạng. Dù nghiêm trọng thì tích lũy dần cũng là nghiệp chướng lớn.”
Tần Lưu Tây : “Chỉ khi nàng hoặc c·hết , nhân quả mới chấm dứt.”
Không khí trở nên lạnh lẽo.
“Không , nhiều việc thiện, tích nhiều công đức, tổng sẽ bù đắp . Ta cứu nhiều, khác trả nghiệp, thiếu nàng một . Chỉ cần nhân quả trực tiếp thì vẫn .”
Vậy ngươi còn tốn công cứu Tiết Dư Anh, còn tặng những thứ như ngọc phù, công đức cho cô gì?
Đây là đang chuộc tội cho Vong Xuyên ?
Tiểu Nhân Sâm Tinh gì nữa, chỉ : “Dù thì , ăn uống thôi. Tết nhất , Thịnh Kinh chắc chắn náo nhiệt lắm, chúng mau về.”
“Không, chúng ngay bây giờ!” Tần Lưu Tây bất ngờ buông chén đũa, lấy một tờ ngân phiếu đặt lên bàn, nắm lấy tay hai , vèo một cái biến mất trong phòng.
(Hết chương 1041)