Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1038: Ta xem ngươi như sắp bị sét đánh ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-01 23:10:41
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết phu nhân khi gặp con gái liền ngất lịm, khiến Tiết Bá Chấn hồn vía lên mây.
May mắn là Tần Lưu Tây y thuật. Bắt mạch xong, nàng phu nhân sốc nặng và do lo lắng tích tụ nhiều ngày, mất ngủ, hỏa khí bốc lên. Giờ lên đường giữa trời rét, thể và tinh thần đều kiệt quệ.
Tiết phu nhân bệnh do tâm lý, nhưng vì nàng vốn là con nhà tướng môn, luyện võ, nền tảng sức khỏe , chỉ cần điều trị cẩn thận, giải tỏa uất ức là thành vấn đề.
Tần Lưu Tây tạm thời kê thuốc, chỉ châm cứu để rút hàn khí khỏi cơ thể bà, đốt một nén an thần hương. Sau đó, nàng đưa cho Tiết Bá Chấn một lọ t.h.u.ố.c mỡ.
“Phu nhân mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, điều cần nhất là một giấc ngủ sâu. Hiện giờ bà đả kích lớn, tỉnh e là sẽ kích động, khó mà an lòng . Bần đạo rút hàn khí, đốt an thần hương. Ngài cho bà ngủ một giấc, dưỡng thần . Thuốc mỡ bôi lên những vết trầy xước do cưỡi ngựa, lát nữa sẽ kê đơn thuốc.”
Tiết Bá Chấn cảm thấy ấm lòng vì sự chu đáo của nàng, nhận lấy t.h.u.ố.c mỡ, lời cảm tạ: “Làm phiền đại sư.”
Tần Lưu Tây : “Bần đạo lấy hương tro . Còn cái chăn 'trăm phúc ' , ngài mau sai chuẩn .”
Tiết Bá Chấn việc gấp, trăm cô gái trẻ chồng, đối với ngày thường thì nhiều, nhưng tìm lương thiện thật sự thì dễ dàng.
Cái gọi là " mặt lòng", bề ngoài hiền lành lương thiện, nhưng bên trong ác độc, giỏi giả tạo.
Muốn tìm một trăm cô gái đồng trinh lương thiện trong thời gian ngắn, quả thực cần nhiều và công sức điều tra.
Lúc sáng trăng, cách bình minh chỉ còn vài canh giờ. Muốn chuẩn xong khi mặt trời lặn thì thời gian gấp.
Tiết Bá Chấn giao t.h.u.ố.c mỡ cho nha đến chăm sóc vợ, còn thì vội vàng sắp xếp công việc, liên hệ nha môn xin hộ tịch, điều tra nhân phẩm.
Tần Lưu Tây để Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh ở coi chừng Tiết Dư Anh, dùng nguyện lực thắp một ngọn đèn trường minh che chở cho cô bé, đường âm lộ trở về Thanh Bình Quan.
Nàng vốn định đến miếu Thành Hoàng lấy hương tro, nhưng nghĩ đến tình hình Nam huyện mấy năm nay khó khăn, bái thần nhiều, hương khói đủ, nguyện lực tự nhiên yếu ớt, nên đành về Thanh Bình Quan.
Đêm nay Tam Nguyên đang trông coi hương khói. Cậu tiếng động trong điện, lập tức mở mắt, thấy Tần Lưu Tây thì vội dậy.
“Quan chủ.”
Tần Lưu Tây bước tới: “Đêm nay con thủ hương khói .”
Tam Nguyên gật đầu, rút ba nén hương từ lư hương dâng cho Tần Lưu Tây: “Dạo trong quan đang phát cháo, thêm vùng phía Bắc tuyết tai, thời tiết lạnh giá. Có ít vô gia cư đến xin tá túc, còn kẻ lén lút trốn trong điện, định trộm tiền nhang đèn của Tổ sư gia.”
Tần Lưu Tây ngước tượng Tổ sư gia. Bức tượng vàng như đang bĩu môi giận dỗi. Nàng hỏi: “Bắt tặc ?”
“Tổ sư gia hiển linh. Một tượng thần nhỏ vô duyên vô cớ rơi xuống, đập ngất xỉu.” Tam Nguyên nhạt.
Tần Lưu Tây vái ba lạy, cắm hương lư, : “Ông mà để khác sờ túi tiền nhang đèn mí mắt thì đúng là ngu ngốc hào phóng.”
Tổ sư gia: Đồ bất hiếu, đáng đánh!
Tần Lưu Tây nén hương cháy nhanh, rút một mảnh giấy vàng, gạt một ít hương tro , gói cẩn thận cất túi tiền. Nàng vỗ vai Tam Nguyên: “Đừng quên luyện công, bùa chú luyện mỗi ngày. Một đạo trưởng mà vẽ nổi một lá linh phù thì trừ tà giữ đạo? Cho nên, luyện tập hàng ngày. Đến khi con vẽ một đạo linh phù, đó chính là lúc con chạm đến ý nghĩa thực sự của tu hành.”
Thư Sách
“Vâng.”
Tần Lưu Tây rời khỏi đại điện, đến phòng riêng tìm vài thứ. Cửa gõ vang. Là Thanh Viễn thấy động tĩnh đến tìm nàng.
“Quan chủ về?”
Tần Lưu Tây : “Về lấy chút đồ vật. Năm nay bão tuyết hoành hành, nạn dân nhiều, việc bố thí của đạo quan gian nan ?”
Thanh Viễn đáp: “Lương thực đắt hơn , lương thực và d.ư.ợ.c liệu tích trữ hết gần nửa . Đạo quan cũng liên hệ với nha môn chân núi, dựng mấy căn nhà tranh chắn gió tuyết để tạm thời an trí lưu dân.”
“Tam Nguyên suýt nữa còn gặp trộm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1038-ta-xem-nguoi-nhu-sap-bi-set-danh-ay.html.]
Thanh Viễn khổ: “ . Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn năm, thời tiết cực hàn, dân chúng khổ sở vô cùng, c·hết đói c·hết rét ít.”
Tần Lưu Tây : “Tuyết tan , e là còn thiên tai nhỏ khác. Tóm năm sẽ khó khăn hơn. Lương thực d.ư.ợ.c liệu tiết kiệm. Nếu đạo quan đủ nhân lực, thể mời những khách hành hương khỏe mạnh giúp đỡ việc vặt và phòng ngừa kẻ , tránh họ phá phách miếu quan hoặc kinh sợ khách hành hương. Chỉ cần lo cơm nước cho họ là .”
“Việc . Nếu ít xông điện để giữ ấm .” Thanh Viễn thở dài.
Tần Lưu Tây nhíu mày. Nếu bão tuyết giải quyết triệt để, e là sẽ xảy chuyện đó. Nàng dặn dò: “Thiên tai khó tránh, nhân họa phòng. Thà chịu khó mời thêm , cũng thể để họ phá hoại Thanh Bình Quan.”
Có khi rơi đường cùng, vì miếng ăn mà bất chấp thần phật, cái gì cũng dám .
Tần Lưu Tây dặn dò thêm vài câu, thấy trời sắp sáng, liền cáo từ Thanh Viễn, thẳng đến miếu Thành Hoàng.
Sát Nguyên T.ử đang dâng hương cho Thành Hoàng gia. Nghe tiếng bước chân, , thấy nàng liền khẽ gật đầu chào.
Tần Lưu Tây bước tới, cũng thắp một nén thanh hương cho Thành Hoàng sư phụ.
Thành Hoàng thấy nàng thì tươi, nhưng sầm mặt: “Không bảo Thịnh Kinh , mang theo đồ cúng tế nào ngon lành về cho bổn Thành Hoàng?”
“Về gấp, kịp chuẩn .” Tần Lưu Tây ông, nhẹ giọng : “Thành Hoàng lão gia, thấy thoải mái.”
Nàng mất một đồ , tìm về .
Thành Hoàng ngẩn , chút hưng phấn: “Ngươi chuyện gì vui, mau cho vui lây một chút?”
Tần Lưu Tây ấp ủ chút cảm xúc bi thương, câu liền tan biến hết, nên lời nữa.
Nàng xoay định .
Thành Hoàng thấy thế, ai một tiếng: “Sao , còn chuyện xong mà. Gặp chuyện gì thế? Hay là để bổn Thành Hoàng ban cho ngươi chút thần quang nhé, thấy ngươi mặt mang suy khí, như sắp sét đ.á.n.h !”
Tần Lưu Tây: “!”
Bây giờ phản sư môn thì , thôi đành sát thần !
Thành Hoàng thấy nàng sầm mặt, : “Thật mà, dù gì cũng là thần, ngươi mặt mang suy khí chính là mặt mang suy khí.”
Ngài mau câm miệng !
Thành Hoàng b.ắ.n một tia thần quang về phía nàng. Tần Lưu Tây còn kịp từ chối thì luồng kim quang đó bao phủ, cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Hương khói vượng, thần lực mạnh, chỉ chút xíu thôi. Đợi ngươi sét đ.á.n.h thì sẽ đỡ đau một chút!” Thành Hoàng đắc ý : “Bổn Thành Hoàng bụng ? Lần đến, nhớ mang đồ ăn ngon đấy nhé.”
Mọi buồn bực trong lòng Tần Lưu Tây tan biến hết: “Được.”
(Hết chương 1038)