Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1034: Tiểu Nhân Sâm Tinh: Ta cảm ơn ngươi đã đâm ta

Cập nhật lúc: 2025-12-01 23:10:37
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây cảm thấy vô cùng bức thiết.

Cố nhân, nhân quả, kẻ gây chuyện là ai? Trong đầu nàng thoáng hiện lên một bóng , trái tim như ai bóp nghẹt.

“Kẻ đó đang ở ?” Tần Lưu Tây lạnh lùng hỏi.

Trong đôi mắt dài nhỏ của T.ử Dương đạo nhân lóe lên tia âm hiểm. Hắn đột ngột nhảy bật lên khỏi mặt đất, vờ như tấn công nàng. khi Tần Lưu Tây di chuyển, liền xoay lùi xa mấy trượng.

Dương đông kích tây.

Tần Lưu Tây lạnh, chân bước tới thì bên tai vang lên tiếng xì xì thè lưỡi, kèm theo mùi tanh hôi âm lãnh.

Cúi đầu xuống, chỗ T.ử Dương từ lúc nào xuất hiện một ổ rắn đủ màu sắc, đang thè lưỡi đỏ lòm, vèo vèo bay về phía nàng.

Rắn thành tinh ? Biết bay luôn!

Tần Lưu Tây hết kiên nhẫn. Ý niệm động, nàng bỗng bùng lên ngọn lửa đỏ rực. Tất cả những thứ dám bén mảng gần đều biến thành tro bụi trong nháy mắt.

Đồng t.ử T.ử Dương đạo nhân co rút , rực lửa mắt mà kinh hồn táng đảm.

Lửa là nàng, nàng chính là lửa!

Những con âm xà vốn sinh từ âm sát khí, nuôi bằng m.á.u thịt phụ nữ, cực độc. Chỉ cần c.ắ.n trúng một cái, nọc rắn hòa lẫn âm sát sẽ ngấm tận xương tủy, khó lòng cứu chữa.

hiện tại, chúng chẳng những nàng, mà sức nóng của ngọn lửa , thậm chí còn kịp kêu lên tiếng nào biến mất tăm.

Không còn một mống.

T.ử Dương đạo nhân kinh sợ tột độ.

“Đến lượt .” Tần Lưu Tây , toét miệng .

Không , chạy mau!

Bản năng mách bảo T.ử Dương đạo nhân rằng ngọn lửa đỏ rực như hoa sen hồng vô cùng đáng sợ, tuyệt đối thể để dính . Hắn xoay định bỏ trốn.

“Quay đây cho .” Tần Lưu Tây vung sợi xích câu hồn, quấn chặt lấy chân kéo ngược .

Sợi xích đen thể co giãn vô hạn, Tần Lưu Tây siết , ngọn lửa liền bén lên chân .

T.ử Dương đạo nhân rú lên thê thảm, lăn lộn điên cuồng mặt đất.

Tần Lưu Tây bước tới, xổm mặt : “Giờ thể ? Bắt những cô nương đó gì?”

“Ngươi dập lửa !”

Tần Lưu Tây khống chế ý niệm, ngọn lửa nhỏ bớt chút: “Nói.”

“Ta ! Ả chỉ bảo đem nhốt ở nơi âm sát, bắt lấy âm nguyên (tinh hoa của nữ) của họ.” T.ử Dương đạo nhân khai thật.

Ánh mắt Tần Lưu Tây sắc lạnh: “Ngươi đáng c·hết!”

Âm nguyên của nữ t.ử một khi b·ị c·ướp đoạt, đó sẽ mất tinh hồn, nhanh chóng già , mất hết huyết nhục, cuối cùng biến thành một cái xác khô da bọc xương.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội.

T.ử Dương đạo nhân trong lòng gào thét vô sỉ. Hắn rõ ràng khai thật, thế mà nàng lật lọng.

“Âm nguyên lấy giấu ở ?”

“Không ở chỗ ! Không ở chỗ ! Ta chỉ phụ trách việc thôi, vô tội!”

“Ngươi mà còn mặt mũi kêu vô tội? Năm mươi năm ở Mai Gia thôn, ngươi từng dùng kim âm sát phong bế thất khiếu của một cô gái, ý đồ trấn hồn.” Tần Lưu Tây lạnh: “Ta sai chứ?”

Những cây kim âm sát đó giống hệt với nắm kim phóng lúc nãy.

T.ử Dương đạo nhân oan ức vô cùng. Chuyện lâu lắc thế , ai mà còn nhớ rõ chứ?

“Còn cả cái bản mặt của ngươi nữa, già đầu còn cưa sừng nghé, chướng mắt c·hết .” Tần Lưu Tây dậy. Nghiệp hỏa lập tức bao trùm lấy .

“Á á...” T.ử Dương đạo nhân phát tiếng gầm rú cuối cùng, nhanh chóng im bặt, cả nghiệp hỏa nuốt chửng.

Nghiệp hỏa xuất hiện, tội nghiệt tiêu tan.

Những tội ác T.ử Dương đạo nhân từng gây đều thiêu rụi trong ngọn lửa nghiệp chướng, ngay cả linh hồn cũng tan biến hư vô.

Khu vực nhà gỗ trở yên tĩnh.

Tần Lưu Tây tìm nhóm Tiểu Nhân Sâm Tinh, nhanh đến cửa một hang động. ở đó một trận pháp giả sơn (núi giả), đó là Kỳ Môn Mê Hồn Trận. Hai đang loay hoay trận, Đằng Chiêu cầm la bàn tìm kiếm mắt trận ngừng.

Tần Lưu Tây bước tới lấy la bàn của , thấy kim chỉ nam tít định hướng, liền liếc hòn giả sơn mặt xông thẳng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1034-tieu-nhan-sam-tinh-ta-cam-on-nguoi-da-dam-ta.html.]

Sắc mặt Đằng Chiêu biến đổi: “Sư phụ...”

Tần Lưu Tây biến mất khỏi tầm mắt họ.

Tiểu Nhân Sâm Tinh : “Nàng hơn ba năm, trở về càng 'hổ báo' hơn .”

Cứ như sợ gì đe dọa đến tính mạng . Kỳ Môn Mê Hồn Trận mà xông là xông, chẳng sợ bên trong thứ gì ghê gớm.

Đằng Chiêu lộ vẻ lo lắng.

Kỳ Môn Mê Hồn Trận thực bố trí khá xảo diệu. Nó là chướng ngại vật chặn đường hang động. Muốn phá trận, tiên lối trong hang mới tìm mắt trận.

Và trong trận, chống ảo giác mê hồn thì mới tìm thấy mắt trận đó. Mà ảo giác tùy tâm sinh, từ tâm ma của mỗi .

Lúc trong mê hồn trận, bốn phía tối đen như mực, gió âm rít từng cơn. Gạt lớp sương mù dày đặc, Tần Lưu Tây thấy đang tiểu long mạch, mặt là t.h.i t.h.ể Xích Nguyên sư phụ còn chút sức sống.

Nhìn sư phụ già nua với mái tóc bạc trắng, bông tuyết rơi lả tả phủ lên ông, cảnh tượng càng thêm thê lương.

Sát Nguyên T.ử quỳ mặt nàng, cầu xin nàng cứu ông.

Tần Lưu Tây nắm chặt viên Trúc Cơ đan trong tay, vẻ mặt vô bi vô hỉ, chỉ đó . Nhìn cơ thể ông lạnh dần, ông tuyết trắng chôn vùi.

Bất hiếu bất đễ.

Dường như tiếng ai đó đang điên cuồng mắng nhiếc bên tai nàng.

Tần Lưu Tây xoay bỏ . Vừa , nàng liền thấy đang trong lối hang động, ảo giác tan biến .

Cái c·hết của sư phụ là quá khứ. Ông hiện giờ là Thành Hoàng gia, tu một công đức thần linh, nàng nên day dứt chuyện cũ nữa.

Trong lồng n.g.ự.c như thứ gì đó tháo gỡ, nhẹ nhõm hơn vài phần. Tâm trạng Tần Lưu Tây càng thêm thanh thản.

Gió âm từ trong động cuồng nộ thổi , quần áo nàng bay phần phật. Những lưỡi d.a.o gió sắc bén cứa mặt đau rát, lạnh thấu xương. Bên tai vang lên tiếng quỷ ai oán thê lương. Mấy bóng quỷ lao từ trong động, bao phủ lấy con đường hầm dài dằng dặc, vách tường gắn đầy đầu lâu đang há miệng động tác c.ắ.n xé.

Tần Lưu Tây cầm chuỗi Thiên Châu tay, niệm pháp chú đ.á.n.h tan bóng quỷ. Nàng những đầu lâu chi chít vách tường, ánh mắt dừng ở một cái đầu lâu trắng tinh như ngọc. Mũi chân điểm nhẹ, nàng mượn lực đạp lên những đầu lâu nhô từ vách tường, nhảy vọt lên.

Cái đầu lâu trắng tinh nàng mạnh mẽ rút .

Đầu lâu: Sự b·ạo l·ực của địch quân ngơ ngác!

Nàng ném cái đầu lâu sâu trong đường hầm. Tiếng va chạm cộp cộp vang lên, khung cảnh xung quanh biến đổi.

Trận pháp b·ị p·há.

Vẫn là những đầu lâu khảm vách tường, nhưng trong hốc mắt chúng cháy lên ngọn lửa dầu, ánh lửa chập chờn quỷ dị, kèm theo một mùi thơm lạ lùng tỏa .

Tiểu Nhân Sâm Tinh và Đằng Chiêu bước .

“Mùi gì thơm thế? Hít hà, lạnh quá.” Tiểu Nhân Sâm Tinh hít mũi, xoa xoa cánh tay, thấy những chiếc đèn đầu lâu tường thì khóe miệng giật giật: “Yêu đạo biến thái nào mà dùng đầu lâu chao đèn thế , tởm quá.”

Tần Lưu Tây thản nhiên : “Còn thứ biến thái hơn, ?”

Tiểu Nhân Sâm Tinh: Không! Ta ! Ta từ chối!

Tần Lưu Tây những ngọn đèn đầu lâu, : “Mùi thơm ngươi ngửi thấy chính là từ dầu thắp tỏa . Đây là đèn thắp bằng mỡ (thi du).”

Mỡ khi cháy mùi thơm lạ, và tất cả những ngọn đèn xương trắng ở đây đều thắp bằng thứ đó.

Tiểu Nhân Sâm Tinh: “!!!”

Ta cảm ơn ngươi nhé! Nơi vốn âm u đáng sợ , ngươi còn dùng lời lẽ rợn thế để đ.â.m một nhát nữa!

(Hết chương 1034)

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...