Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1029: Đốt hương tìm người, g·iết người trấn hồn
Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:46:22
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đến mỏ đá Nghiêu Sơn, Văn Thời nhịn hỏi Tần Lưu Tây câu " đáng thương tất chỗ đáng giận" mà nàng lúc nãy ý gì.
Lục Tầm cũng dỏng tai lên ngóng.
Tần Lưu Tây nhạt: “Sáu tòa đền thờ trinh tiết, tất cả trinh liệt phụ nhân đều xuất từ cùng một ngôi làng. Là do phong thủy ở đó ? Hay là do giáo dưỡng ? Văn nhị công tử, nếu ngươi là nữ tử, liệu ngươi nguyện ý thủ tiết cả đời vì chồng khuất ngay khi còn trẻ, thậm chí xuất giá, chỉ vì cái danh hão tiết phụ ?”
Văn Thời ngẩn . Hắn nguyện ý ?
Chắc chắn là .
Phong tục Đại Phong cởi mở, ủng hộ quả phụ hoặc phụ nữ bỏ, ly hôn tái giá. Trừ khi là thực sự si tình, nếu đa phần đều tìm hạnh phúc mới.
Nhất là những còn trẻ tuổi, tương lai còn dài, ai sống cô độc cả đời chứ?
“Nếu ngươi nguyện ý, nhưng cả làng cả họ vì ô danh tiết phụ mà chịu thả ngươi, kết cục sẽ ?” Tần Lưu Tây hỏi tiếp.
Văn Thời hiểu vấn đề: “Bà lão hại c·hết ?”
“Vì con trai suối vàng cô đơn, bà nhẫn tâm bỏ đói con dâu (vợ cưới của con trai mất) cho đến c·hết.”
Văn Thời và Lục Tầm hít sâu một lạnh.
“Ngôi làng đó chỉ một con dâu góa chồng khi cưới hại như . Còn nhiều 'tiết phụ' khác cũng đang mòn mỏi chờ c·hết. Như thế, các ngươi còn cảm thấy đó là thôn liệt phụ nổi danh đức hạnh nữa ?” Tần Lưu Tây bọn họ.
Văn Thời nuốt nước bọt cái ực: “Vậy là bà lão thực sự lệ quỷ đòi mạng ?”
Tần Lưu Tây sải bước về phía , giọng lạnh lùng vọng : “Tự bậy thì thể sống.”
Lục Tầm nhíu mày. Xem ngôi làng cần điều tra kỹ lưỡng.
Đoàn đến bên hồ cạn ở mỏ đá. Hồ nước rộng lớn cạn khô, trải qua mấy ngày tuyết rơi liên tiếp, giờ đây trắng xóa một màu, trở thành một hồ tuyết mênh mông.
Mặt Văn Thời trắng bệch. Hồ cạn thì còn dễ tìm kiếm, nhưng giờ tuyết phủ kín mít thế , tìm hài cốt ở ?
“Thế thì tìm kiểu gì?” Hắn mếu máo Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây khoanh tay ngực, nhướng mày: “Dùng lòng thành của ngươi mà tìm.”
Thư Sách
Văn Thời: “...”
Ngươi tuyệt đối là đang khó , nhưng dám cãi.
Tần Lưu Tây bãi tuyết mênh mông, bảo Đằng Chiêu: “Đưa cho một nén Dẫn Hồn Hương.”
Đằng Chiêu lục trong tay nải lấy hộp hương, rút một nén đưa cho : “Cầm hương bằng hai tay, dùng lòng thành để thắp hương. Khói hương sẽ dẫn đường theo sự chân thành của ngươi.”
Văn Thời ngơ ngác. Mơ hồ quá!
“Không dùng lửa châm ?”
Đằng Chiêu nghiêm mặt: “Thế nào là thành ý? Chính là tâm ý chân thành của ngươi. Ngươi thật tâm vì khuất mà đến.”
Văn Thời cầm hương bằng hai tay, miệng lẩm bẩm: “Không ngài là ca ca tỷ tỷ, tiểu t.ử xin . Ta đó là bia mộ của ngài nên mới mạo phạm mang , là tội của . Giờ để chuộc tội, đến liễm cốt (nhặt xương) cho ngài, xin ngài chỉ cho một con đường sáng.”
Khóe miệng Đằng Chiêu giật giật, định gì đó nhưng Tần Lưu Tây kéo , lắc đầu.
Văn Thời thấy nén hương chẳng phản ứng gì, lòng lạnh toát. Hắn sang nhóm Tần Lưu Tây, thấy họ lùi vài bước, khoanh tay chờ, vẻ mặt dửng dưng.
Thật là tức c·hết !
Văn Thời khấn thêm một nữa, vẫn động tĩnh gì. Mọi theo bắt đầu xì xào bàn tán.
Dùng lòng thành thắp hương, chuyện lạ đời từng thấy, liệu thật ?
Hay là lừa đảo đại bịp bợm?
Văn Thời nén hương im lìm trong tay, suýt bật . Hắn c.ắ.n môi, bước xuống hồ tuyết, đặt nén hương xuống đất, quỳ lạy dập đầu ba cái tuyết, trong lòng thầm nhận và sám hối.
Sau đó, cầm hương lên, hai tay nắm chặt, nhắm mắt , bắt đầu tưởng tượng về tấm bia mộ, nhớ những lời Tần Lưu Tây về phận bi t.h.ả.m của chủ nhân ngôi mộ. Trong lòng dâng lên sự đồng cảm và thương xót, cùng với nguyện vọng mãnh liệt giúp đó thấy ánh mặt trời trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1029-dot-huong-tim-nguoi-giet-nguoi-tran-hon.html.]
Phụt.
“Cháy !” Thắng Tử, gã sai vặt của Văn Thời reo lên vui sướng.
Mọi đều sững sờ. Thế mà hương tự cháy thật!
Văn Thời cũng ngạc nhiên kém. Hắn ! Hắn theo bản năng về phía Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây : “Đi thôi.”
Trong lòng Văn Thời dâng lên một cảm xúc khó tả. Hắn dậy, thầm nhủ: “Văn Thời nhất định sẽ đưa ngài rời khỏi nơi . Xin hãy chỉ đường cho .”
Làn khói hương lượn lờ, bay nghiêng về phía bên trái.
Văn Thời thấy thế liền rảo bước theo hướng đó. Dẫn Hồn Hương cháy nhanh. Hắn theo làn khói một mạch cho đến khi hương cháy hết thì dừng . Trong lòng chợt thót một cái, lùi vài bước.
“Đào ở đây, cẩn thận một chút.”
Chính cũng cầm một cái xẻng sắt bắt đầu đào, động tác vô cùng cẩn trọng.
Gạt lớp tuyết dày, lộ lớp bùn đất bên . Hắn bắt đầu đào, bùn lòng hồ mềm, sâu lắm lộ xương trắng.
Văn Thời giật : “Ở đây !”
Mọi xúm giúp dọn dẹp bùn đất. Đến khi bộ xương trắng lộ , ai nấy đều bàng hoàng. Bộ xương nhỏ nhắn, lẽ chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Tư thế c·hết của kỳ lạ: hai tay vặn ngược , hai chân co quắp với . Quan trọng nhất là, phần đầu bao phủ bởi một làn hắc khí nồng nặc. Vừa thấy ánh mặt trời, hắc khí lập tức lan tỏa ngoài.
Tần Lưu Tây ném một lá bùa đ.á.n.h tan âm sát khí, xổm xuống quan sát: “Xem tuổi xương thì là một cô nương mười lăm tuổi. Tay chân trói chặt dìm xuống hồ.”
“Vậy cái ...” Văn Thời kinh hãi những vật nhọn màu đen cắm hộp sọ, trong lòng dâng lên một luồng lệ khí vô cớ.
Tần Lưu Tây : “Dùng kim Phong Hồn phong ấn thất khiếu (bảy lỗ mặt), khiến hồn phách thể thoát , càng thể kêu oan cáo trạng.”
Đây chính là lý do tại nàng thể theo bia mộ về Văn phủ.
Văn Thời phẫn nộ tột cùng: “Kẻ nào mà tàn độc đến thế? G·iết đành, còn trấn yểm linh hồn?”
“Các ngươi lui .”
Tần Lưu Tây vẽ bùa Trấn Sát Trừ Uế, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú: “Trần uế tiêu trừ, cửu khổng thụ linh... U hồn siêu độ, giai đắc phi tiên.”
Lá bùa trong tay nàng bay xuống hài cốt, tự bốc cháy. Ngay đó, nàng lượt rút từng cây kim phong ấn thất khiếu . Khi cây kim cuối cùng rút, một luồng gió âm thổi vù vù, cuốn theo bông tuyết bay mịt mù.
Mọi theo bản năng đưa tay che mặt. Khi buông tay , ai nấy đều hét lên kinh hãi.
Không từ lúc nào, mặt họ xuất hiện một bóng hình mờ ảo. Dung mạo kiều diễm, rõ ràng là một thiếu nữ mười lăm tuổi xinh như hoa, nhưng búi tóc kiểu phụ nữ chồng già nua, toát oán khí ngút trời.
“Năm mươi năm . Kiều Tiểu Linh đa tạ ân công giải thoát cho linh hồn giam cầm của . Đợi báo thù xong, sẽ thỉnh tội với ân công.” Kiều Tiểu Linh hành lễ với Tần Lưu Tây xoay định .
“Khoan .” Tần Lưu Tây gọi giật : “Chỉ g·iết một thì những đền thờ trong thôn vẫn sừng sững đổ. Sau sẽ còn những giống như ngươi c·hết oan vì cái danh tiết phụ hão huyền đó. Chỉ phơi bày sự thật ánh sáng, để bộ mặt thật ghê tởm đằng , mới ngăn chặn bi kịch tái diễn với những khác.”
(Hết chương 1029)