Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1028: Quản cái rắm, cái thôn rách nát này không xứng!

Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:46:21
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

quyết định nghỉ qua đêm tại cái thôn liệt phụ , nhưng Tần Lưu Tây ngủ. Nàng xếp bằng giường, đả tọa nhập định. Đằng Chiêu thấy thế cũng bắt chước theo.

Chỉ Tiểu Nhân Sâm Tinh tự nhận là phế vật nên cứ vô tư trùm chăn ngủ khì. Đến nửa đêm, mơ mơ màng màng mò dậy giải quyết nỗi buồn, lơ đãng ngẩng đầu lên thì hét toáng một tiếng.

Tần Lưu Tây mở bừng mắt, hình lao vút ngoài cửa, hỏi: “Kêu gào cái gì đấy?”

Đằng Chiêu cũng chạy , quan sát bốn phía, nhíu mày : “Có âm khí.”

“Quỷ! Có quỷ! Vừa chằm chằm, vèo một cái biến mất tăm.” Tiểu Nhân Sâm Tinh lắp bắp kể .

Lục Tầm và tiếng động cũng chạy tới, tò mò hỏi: “Ở thế?”

Tiểu Nhân Sâm Tinh chỉ tay về phía cánh rừng đen kịt: “Vừa biến mất ở đằng kìa.”

Tần Lưu Tây liếc qua, nhàn nhạt : “Thôi , đừng quỷ , cho dù thật thì cũng đáng để ngươi kêu gào ầm ĩ thế ? Có quỷ cũng chẳng tìm ngươi, hoảng cái gì.”

Nàng xong còn liếc về phía ngôi nhà bên . Mai trưởng thôn động tĩnh khoác áo chạy , vặn chạm ánh mắt của Tần Lưu Tây, trong lòng bỗng chột .

“Về ngủ .” Tần Lưu Tây xoay trở phòng.

Mọi khó hiểu, nhưng ai nấy cũng giải tán.

Tiểu Nhân Sâm Tinh vẫn ấm ức: “Ta thật sự nhầm , là một nữ quỷ đấy.”

Đằng Chiêu trầm ngâm một lát : “Có lẽ là âm hồn trong thôn .”

Nói xong, về phía Tần Lưu Tây, xem ý kiến của sư phụ.

Giọng Tần Lưu Tây thanh lãnh vang lên: “Trinh tiết liệt phụ dễ . Phải giữ tâm, chịu nỗi cô đơn tịch mịch. Đôi khi, cái danh tiếng hão huyền đó là gông xiềng nặng nề đè nén khiến thở nổi. Có những phụ nữ vốn chẳng trinh tiết liệt phụ gì cả, vì cái danh hão mà sống cơ khổ cả đời. Sáu tòa đền thờ dựng ở đầu thôn , đến bốn tòa mang đầy oán khí.”

Sắc mặt hai trầm xuống.

Nói nghĩa là ít nhất bốn chủ nhân của những tòa đền thờ đó hề tự nguyện trở thành trinh tiết liệt phụ.

“Vậy bóng quỷ thấy là những oan hồn đó ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh hỏi.

Tần Lưu Tây đáp: “Có , quan trọng ?”

Hai im lặng. Thấy nàng gì thêm mà tiếp tục đả tọa, họ cũng hỏi nữa.

đến quá nửa đêm, họ thấy tiếng nỉ non của ma quỷ, thê lương ai oán, vô cùng đáng thương.

Tần Lưu Tây đầu , trầm giọng quát: “Còn nữa, đ.á.n.h cho hồn phi phách tán bây giờ!”

Tiếng im bặt.

Một lúc , bắt đầu thút tha thút thít.

Dai dẳng dứt!

Tần Lưu Tây đ.á.n.h một đạo thuật quyết về phía cửa sổ. Nghe thấy tiếng quỷ hét chói tai vang lên, tiếng cuối cùng cũng tắt hẳn. chẳng bao lâu , trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo âm u. Một bóng quỷ từ cửa sổ chui , Tần Lưu Tây với ánh mắt u oán như kẻ phụ tình.

“Biết rõ thiên sư ở đây mà còn dám đến.” Tần Lưu Tây lạnh lùng nữ quỷ áo trắng tóc tết b.í.m dài chừng hơn hai mươi tuổi, : “Có thù thì báo thù, tìm gì?”

“Đại sư, ... dám!” Nữ quỷ áo trắng quỳ xuống, sợ hãi nàng, kể lể: “Ta là vợ cưới góa chồng (vọng môn quả). Ta chẳng hề trinh tiết liệt phụ gì cả, là bọn họ ép buộc . Ta bỏ trốn, bọn họ liền nhốt xuống hầm, cho ăn uống, bỏ đói đến c·hết. Sau đó loan tin ngoài rằng vì thương nhớ chồng từng gặp mặt mà đến c·hết. Quá nực !”

Tần Lưu Tây ả: “Ngươi dám chạy đến mặt , dám tìm kẻ hại tính sổ?”

“Bọn họ chột , xin bùa chú và dán hình Môn Thần để trấn trạch, . Môn Thần cũng chẳng thứ lành gì, độc ác như thế mà còn bao che, quá bất công!” Nữ quỷ phẫn hận .

Tiểu Nhân Sâm Tinh xen : “Bọn họ thể ru rú trong nhà cả đời ngoài? Chỉ cần khỏi cửa, ngươi chẳng lẽ tìm cơ hội?”

“Trên bọn họ đeo bùa bình an.”

Tần Lưu Tây : “Muốn báo thù thì kiểu gì cũng tìm cơ hội. Bùa bình an mà hỏng thì chẳng bảo vệ ai nữa. ngươi nghĩ cho kỹ, nếu dính dáng đến mạng , xuống địa phủ thanh toán công tội cũng chịu hình phạt đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1028-quan-cai-ram-cai-thon-rach-nat-nay-khong-xung.html.]

Oán khí của nữ quỷ bùng lên: “Vậy món nợ bọn họ g·iết thì tính ?”

“Cũng sẽ thanh toán sòng phẳng.” Tần Lưu Tây hờ hững đáp: “Thiện ác nếu báo ứng thì càn khôn ắt tư tình. Công tội của con , trời đất đều rõ. Cho nên, đừng lo kẻ ác trừng trị.”

Nữ quỷ mím môi, im lặng hồi lâu, đó lạy Tần Lưu Tây một cái tự rời .

Tiểu Nhân Sâm Tinh thắc mắc: “Ta tưởng ngươi sẽ thu phục ả chứ.”

Tần Lưu Tây : “Nếu ả , từ lâu . Vừa ả cũng thể cầu xin đưa tiễn một đoạn đường, nhưng ả thế. Tất cả đều là lựa chọn của ả, cưỡng cầu gì?”

“Thiên sư khác mà chuyện , chắc sẽ phỉ nhổ mặt ngươi mất.” Tiểu Nhân Sâm Tinh lầm bầm.

Tần Lưu Tây khẩy: “Ngươi xem sợ bao giờ ?”

Nàng ngoài cửa sổ, : “Có gan tạo cái thôn tội ác thì cũng gan gánh chịu cái giá trả chứ.”

Nàng quản cái rắm, cái thôn rách nát cũng xứng để nàng tay !

Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh , thêm lời nào nữa.

Sáng sớm hôm , nhóm Tần Lưu Tây b·ị đ·ánh thức bởi tiếng la hét hoảng loạn trong thôn.

Tần Lưu Tây vốn quan tâm, nhưng đường rời , họ ngang qua một ngôi nhà đang dân làng vây kín, ngó nghiêng bàn tán. Lục Tầm dù cũng là quan triều đình, bèn sai mở đường để xem xét tình hình trong sân.

Một bà lão chừng năm mươi tuổi đang dựa lưng vách tường mái hiên, hai tay tự bóp cổ , mắt lồi , lưỡi thè dài, vẻ mặt kinh hoàng tột độ, thấy gì. Trên bức tường phía bốn chữ to bằng m.á.u đỏ lòm: “G·iết đền mạng”.

Bên cạnh bà lão, một đứa bé gái đang lóc gọi .

Dân làng chỉ trỏ bàn tán, mặt mày trắng bệch, vẻ chột và sợ hãi hiện rõ.

Tần Lưu Tây sang. Nữ quỷ áo trắng hai mắt đỏ ngầu, sát khí, hóa thành lệ quỷ. Ả đang trừng trừng Mai trưởng thôn vội vã chạy tới, oán khí ngút trời.

Dường như cảm nhận ánh mắt của Tần Lưu Tây, ả , ánh mắt chút lảng tránh nhưng nhanh chóng trở nên kiên định. Ả bay lưng Mai trưởng thôn, thổi một quỷ khí tai ông , thì thầm những lời ma quái.

Tần Lưu Tây thấy rõ Mai trưởng thôn rùng một cái, sắc mặt xám ngoét trắng bệch, cảnh giác quanh. Khi bắt gặp ánh mắt nàng, ánh mắt ông lấp lóe, càng thêm chột . Còn nữ quỷ áo trắng thì vèo một cái biến mất.

Tần Lưu Tây khẽ thở dài.

“Bà quỷ ám ?” Văn Thời từ lúc nào bên cạnh nàng, cảnh tượng đó lầm bầm: “Thế cũng đáng thương quá nhỉ?”

Tần Lưu Tây lạnh: “Bà đáng thương? Người đáng thương tất chỗ đáng giận. Nếu tạo nghiệp thì trả giá nhân quả ? Một mạng đổi một mạng, công bằng lắm.”

Nói xong, nàng bỏ . Khi ngang qua Mai trưởng thôn, nàng buông một câu: “Tội nghiệt các gây , sớm muộn gì cũng trả. Nếu ông còn chút lương tri của con , thì hãy dỡ bỏ mấy cái đền thờ , kẻo cái thôn liệt phụ thực sự trở thành thôn liệt phụ (thôn chỉ phụ nữ góa bụa) đấy.”

Làm ác nhiều quá, cái thôn sẽ còn tồn tại nữa .

Bây giờ, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.

(Hết chương 1028)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

Loading...