Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1025: Người xuất gia này miệng độc quá

Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:46:18
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Văn Thái phó tự cho cao cao tại thượng cả đời, từng chịu thiệt thòi ai, ngay cả thánh thượng cũng kính nể ông ba phần. Vậy mà hôm nay, ông liên tiếp Tần Lưu Tây cho ăn quả đắng, thế còn thể nổi giận.

Thật là một tiểu bối to gan lớn mật.

Tần Lưu Tây cũng chẳng thèm nể nang gì ông. Vốn dĩ ông hạng thích cậy già lên mặt, nhưng cứ thích tỏ vẻ uy nghiêm dọa , chẳng khác nào con hổ già rụng hết răng.

Văn Thái phó tự chuốc lấy bực , đành sầm mặt im lặng.

Bước sân viện của Văn Thời, Tần Lưu Tây bỗng khựng . Ánh mắt nàng liếc sang bên , dừng ở một bức tranh đá khảm tường. Nàng tiến gần, ngắm nghía bức tranh.

Đây là một bức phù điêu khắc hình một nàng sĩ nữ (cung nữ/mỹ nhân thời xưa) đang cưỡi mây lành, khoác dải lụa mềm mại, để lộ bộ n.g.ự.c trần gợi cảm. Nàng giơ bàn tay thon dài trắng muốt lên cầm hoa, cổ tay còn đeo một chuỗi hạt châu, sống động như thật.

“Bức tranh ...”

Sắc mặt Văn Thái phó khó coi, giải thích: “Là do thằng nhóc thối tha khắc đấy. Nó học hành chẳng gì, nhưng vẽ vời điêu khắc thì thiên phú, nhất là khoản phù điêu . Bức tranh nó nhặt hòn đá hồi đầu hạ, ngày đêm miệt mài khắc suốt mười ngày, khảm lên tường. Đồi phong bại tục, hừ! Kết quả là tự mệt c·hết.”

Giọng điệu ông chút tự hào, giận cháu lo chính sự, nhưng nhiều hơn cả là sự đau lòng.

Tần Lưu Tây hỏi: “Các bức tranh cảm thấy thế nào?”

Văn Thái phó đen mặt: “Có gì đẽ ? Lão phu mà thấy phiền lòng. Lộc Toàn, gọi thợ đến cạy bức phù điêu xuống đập nát .”

Thôi Thế Học cũng cảm thấy thoải mái. Không vì hình ảnh sĩ nữ hở hang, mà là bức tranh, cứ thấy trong lòng bứt rứt, nôn nóng và nổi nóng vô cớ.

“Lão thái gia, ạ! Nhị thiếu gia quý bức phù điêu lắm, cho bọn nô tài đụng .” Gã sai vặt của Văn Thời vội vàng chạy can ngăn.

Văn Thái phó gian nhà chính, ánh mắt già nua thoáng vẻ bi thương: “Nó bệnh nặng thế , chẳng sống c·hết lúc nào... Dù đụng thì ?”

“Nếu ngài đụng nó, e rằng ngài sẽ liệt giường nhanh hơn cháu ngài đấy, khi còn nó một bước chứ.” Tần Lưu Tây bên cạnh lạnh nhạt .

“Cái gì?”

Văn Diễn dẫn theo Lục Tầm tới nơi, thấy câu thì kinh hãi.

Lục Tầm bước lên, thấy Tần Lưu Tây thì mừng rỡ mặt, nhưng vẫn giữ lễ nghĩa chào hỏi Văn Thái phó : “Thái phó mạnh giỏi.” Rồi sang Tần Lưu Tây : “Vừa Văn Diễn bảo ngươi đến Văn gia, còn tưởng nhầm, ngờ đúng là ngươi. Lâu ngày gặp, phong thái của Quan chủ càng thêm phi phàm.”

Tần Lưu Tây mỉm gật đầu: “Lục công t.ử cũng .”

Văn Thái phó ngạc nhiên vì hai quen , nhưng để tâm lắm, vội hỏi: “Khoan hãy hàn huyên. Ngươi bức phù điêu thể động là ý gì?”

đấy, chính sự quan trọng hơn.” Thôi Thế Học cũng sợ xanh mặt. Một bức phù điêu mà thể tiễn Văn Thái phó về chầu trời, đáng sợ quá.

Tần Lưu Tây hất cằm về phía Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Các ngươi .”

Đằng Chiêu giải thích: “Bức phù điêu chứa oán khí nặng. Nếu lão thái gia động nó, oán sát v·a c·hạm, vật hộ , với tuổi tác và sức khỏe của ngài, e là chịu nổi âm sát nhập thể .”

Mặt Văn Diễn trắng bệch, vội vàng kéo Văn Thái phó lùi mấy bước.

Văn Thái phó ngơ ngác: “Oán khí? Bức tranh á?”

Ông tức đến mức n.g.ự.c phập phồng. Thằng nhóc thối tha rốt cuộc khắc cái quái gì thế ?

“Nói chính xác hơn là hòn đá .” Tần Lưu Tây : “Ngài bảo Văn nhị công t.ử nhặt tự tay điêu khắc, nhặt ?”

Lục Tầm lúc chen : “Chuyện . Tháng Bảy năm nay, đến mỏ đá Nghiêu Sơn việc, Văn Thời cùng . Hòn đá tìm thấy ở một lòng hồ cạn nước trong mỏ đá. Vì nước hồ bào mòn nên nó nhẵn nhụi, màu xanh sẫm như ngọc, nên Văn Thời mới mang về.”

Tần Lưu Tây : “Thảo nào âm khí nặng thế, hóa còn ngâm trong nước. Đá vốn thuộc âm, nước cũng là âm, bản là bia mộ, âm càng thêm âm. Đã thế, Văn Thời mang bia mộ về, còn khắc lên đó hình sĩ nữ lẳng lơ cầm hoa, mà là chủ nhân ngôi mộ, cũng oán hận. Chưa kể còn khảm lên tường nhà nữa chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1025-nguoi-xuat-gia-nay-mieng-doc-qua.html.]

Mọi đều biến sắc.

Đây... đây là bia mộ ?

Thôi Thế Học tự tin chính khí, , hỏa phù của Tần Lưu Tây hộ , bèn ghé sát xem.

“Thôi đại nhân, cẩn thận tà khí.” Văn Diễn vội gọi giật .

Thôi Thế Học , vỗ vỗ túi gấm : “Không sợ, bùa hộ mệnh .”

Hắn ghé sát kỹ, thắc mắc: “Nhẵn nhụi thế , cũng thấy dấu vết khắc chữ, đây thật sự là bia mộ ?”

Thư Sách

Lục Tầm cũng ghé xem, lắc đầu: “Ta cũng .”

Tần Lưu Tây giải thích: “Có những bia mộ là bia vô danh. Hoặc dù chữ, nhưng khắc nông, nước bào mòn quanh năm suốt tháng nên dần dần mờ . Hơn nữa, tấm bia hẳn là niên đại lâu .”

“Các đang gì đấy?” Một giọng khàn khàn yếu ớt vang lên.

Mọi đầu , thấy Văn Thời khỏi phòng từ lúc nào, lảo đảo lao tới, chắn bức phù điêu, cảnh giác bọn họ: “Đừng hòng đụng tranh của .”

“Nhị , đây? Mau nghỉ !” Văn Diễn quát mắng đám hầu: “Các ngươi c·hết hết ? Nhị gia ngoài mà ai ngăn cản ?”

Một gã sai vặt vội vã mang áo choàng khoác lên Văn Thời.

Văn Thái phó giận thương: “Còn mau đưa Nhị gia nhà! Thời Nhi, bên ngoài lạnh lắm, mau , chúng mời đạo y đến chữa bệnh cho con .”

Gương mặt Văn Thời gầy rộc, xanh xao, còn chút huyết sắc, hốc mắt thâm quầng, trong mắt vằn lên tia m.á.u đỏ. Thiên đình (vùng trán) mây đen bao phủ, cả oán khí quấn chặt.

Tần Lưu Tây : “ cảm nắng, mà là trúng tà.”

Văn Thời trừng mắt nàng, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Người cứu mạng ngươi.”

Văn Thời . Hắn sớm từ miệng các đại phu thái y rằng sống bao lâu nữa.

Lục Tầm : “Thời , vị là Quan chủ Thanh Bình Quan, y thuật và đạo thuật đều lợi hại. Đệ nhà , bên ngoài lạnh quá.”

Văn Thời nhếch miệng , bỗng nhiên ho sù sụ. Khăn tay che miệng nhanh chóng nhuộm đỏ, khiến đôi môi nhợt nhạt cũng dính chút máu. Hắn : “Quan chủ? Vậy là thần côn . Trước cũng đại sư chùa chiền đến tụng kinh trừ tà cho , kết quả cũng cứu ?”

Lục Tầm và Thôi Thế Học định đỡ: Thần côn giống thần côn bình thường , là thần thật đấy!

Tần Lưu Tây lên tiếng : “Người khác cứu , cứu ! Còn nữa, nếu vị đại sư tụng kinh và tặng bùa bình an chắn sát khí cho ngươi, thì ngươi sớm gặp Diêm Vương .”

Văn Thời: “...”

Người xuất gia kiểu gì mà miệng độc thế !

(Hết chương 1025)

 

 

 

 

 

Loading...