Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1024: Thói xấu của người tu hành đều hội tụ đủ cả
Cập nhật lúc: 2025-12-01 02:46:17
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một quẻ vạn lượng vàng, Thôi Thế Học đương nhiên trả nổi. hứa hẹn, chỉ cần Tần Lưu Tây chịu tay giúp đỡ, tiền hai ngàn lượng lãi mà Văn Thái phó trả thêm sẽ thuộc về nàng tất.
Thôi Thế Học đối diện với ánh mắt như của Tần Lưu Tây, ngượng ngùng : “Tuy rằng chút chiếm tiện nghi của Quan chủ, nhưng mong Quan chủ đại lượng bao dung.”
Đường đường là quan lớn triều đình, hạ khúm núm một nữ đạo sĩ đáng tuổi con gái , chuyện mà đồn ngoài, e là đến rụng cả răng.
sự thật là thế, nhờ vả thì thái độ cầu cạnh.
Tần Lưu Tây thấy hạ thấp tư thái đến cũng khó nữa, : “Dẫn đường .”
Thôi Thế Học thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trán. Đi nhờ vả khác còn áp lực hơn cả đòi nợ.
Văn Thái phó là nguyên lão hai triều, là thầy của thánh thượng. Tuy về hưu dưỡng lão nhưng vì tham quyền cố vị nên càng thánh thượng coi trọng, thường xuyên mời cung đàm đạo đ.á.n.h cờ, vô cùng vinh hiển.
Thư Sách
Văn gia là dòng dõi thư hương thanh lưu nhiều đời. Văn Thái phó hai con trai một con gái. Trưởng t.ử cả nhà theo cha nhậm chức bên ngoài, may bỏ mạng trong biển lửa tại một bữa tiệc. Hiện giờ chỉ còn thứ t.ử thừa hoan gối, cũng sinh hai trai một gái. Đích trưởng tôn (con trai cả của thứ tử) theo con đường khoa cử nhập sĩ, trầm hiểu chuyện, đúng như ông mong đợi. ông yêu chiều nhất là đích thứ tôn Văn Thời.
Văn Thời thiên phú học hành, từ nhỏ là một tên công t.ử bột nghịch ngợm, nhưng bù cái miệng ngọt xớt, cách lấy lòng ông nội, cũng là đứa cháu khiến ông đau đầu nhất.
Vào hạ năm nay, Văn Thời cảm nắng đổ bệnh. Mời thái y, đại phu kê đơn uống t.h.u.ố.c mãi khỏi, ngược bệnh tình ngày càng trầm trọng. Nửa năm qua, thể gầy rộc , còn ho máu, thần trí điên điên khùng khùng, thường xuyên giường lẩm bẩm một , cũng rõ.
Tần Lưu Tây nhướng mày Thôi Thế Học: “Nhà đang chuyện như thế mà ông dám đến đòi nợ? Văn Thái phó cầm chổi quét ông khỏi cửa là còn nể mặt ông lắm đấy.”
Nghe tình hình , rõ ràng là Văn Thái phó sắp chịu cảnh " đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Thôi Thế Học còn to gan đến tận cửa đòi tiền, đúng là trong n.g.ự.c chữ Dũng to đùng.
Thôi Thế Học sờ mũi, gượng: “Lúc đến cũng tên nhóc Văn Thời bệnh nặng đến thế.”
“Nghe ông kể thì công t.ử nhà họ Văn giống trúng tà hơn là cảm nắng. Không mời đại sư nào xem qua ?” Tần Lưu Tây tò mò.
Kim Hoa Quan chùa Ngọc Phật đều cao tăng đắc đạo, lẽ vấn đề của Văn Thời chứ.
Thôi Thế Học đáp: “Cái đó thì rõ. Văn Thái phó tin mấy chuyện lắm.”
“Miệng tin, nhưng đến đường cùng thì cách gì cũng sẽ thử thôi.” Tần Lưu Tây cho là đúng.
Thôi Thế Học phản bác. Khi y thuật bó tay, con rơi tuyệt vọng, đến thần phật cũng vái tứ phương.
Vừa chuyện, xe ngựa đến cửa Văn gia.
Thôi Thế Học sai gã sai vặt gõ cửa. Người đón là Văn Diễn, trai của Văn Thời, chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Thấy Thôi Thế Học, khom thi lễ: “Hạ quan tham kiến Thôi đại nhân.”
Thôi Thế Học gật đầu , phất tay: “Không cần đa lễ, đây triều đình, cứ tự nhiên. À đúng , vị là đạo y mời đến khám bệnh cho Văn Thời, là Quan chủ Thanh Bình Quan ở Li Thành, đạo hiệu Bất Cầu. Hai vị là đồ của ngài .”
Văn Diễn vẻ ngạc nhiên khi thấy Tần Lưu Tây là nữ đạo sĩ, nhưng gia giáo nên vẫn giữ lễ nghĩa, hề thất thố.
Văn phủ là tòa nhà năm gian do vua ban, quá xa hoa nhưng phong thủy cực , thanh u tao nhã, hợp với hình tượng gia đình thanh lưu như Văn gia.
Tần Lưu Tây nhanh chóng thấy Văn Thái phó. Ông lão gần tuổi "cổ lai hy" (bảy mươi), lẽ vì lo lắng cho đứa cháu yêu quý đang ngày một suy kiệt nên tinh thần sa sút, thở yếu ớt, mái tóc bạc trắng.
“Thái phó.” Thôi Thế Học tiến lên chắp tay chào.
Văn Thái phó ậm ừ một tiếng, ánh mắt dừng Tần Lưu Tây. Thấy nàng tuy là nữ nhi nhưng dáng đĩnh đạc, khí chất thanh cao, đôi mắt đặc biệt linh động, dường như thể thấu lòng .
“Trước Lận tướng sùng bái một nữ đạo sĩ, chắc là ngươi?”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Tin tức của Thái phó linh thông thật đấy. Sao ngài nhận ?”
“Nghe đồn đó dung mạo nam nữ khó phân, thích mặc đạo bào thanh y, cổ tay áo và cổ áo đều thêu phù văn Đạo gia.” Văn Thái phó tay áo nàng.
Tần Lưu Tây rũ mắt phù văn tay áo, bật khẽ: “Xem hành tẩu giang hồ đổi trang phục khác thôi, kẻo học nghệ tinh đ.á.n.h c·hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1024-thoi-xau-cua-nguoi-tu-hanh-deu-hoi-tu-du-ca.html.]
Văn Thái phó vẻ uy nghiêm, soi xét : “Ngươi chắc chắn chữa khỏi bệnh cho tôn nhi ? Nếu chữa , lão phu sẽ cậy già lên mặt trị tội ngươi đấy.”
Thôi Thế Học cuống lên, định đỡ thì Tần Lưu Tây cướp lời: “Bần đạo nếu , đó là lừa ngài. Cho nên, . Nếu nhất định chữa khỏi mới tha tội, bần đạo xin phép cáo từ, coi như nhầm cửa!”
Văn Thái phó sững sờ.
Văn Diễn cũng ngây như phỗng.
Thôi Thế Học vội c·hết, ha hả cản : “Quan chủ, Thái phó trêu ngài đấy.”
Hắn liên tục nháy mắt hiệu cho Văn Diễn: Mau giữ ! Ta tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc mới mời vị đến, các một câu đuổi là lấy mạng già của ?
Văn Diễn vội vàng bước lên giải vây: “ , đúng , tổ phụ chỉ vì quá lo lắng cho bệnh tình của tiểu nên thôi, ý gì ạ.”
Tần Lưu Tây: “Có ý bần đạo cũng sợ chứ, cái mạng nhỏ chỉ một thôi.”
“Lão phu thấy ngươi chẳng chút nào sợ sệt cả.” Văn Thái phó hừ nhẹ: “Tuổi thì nhỏ mà tính khí thì lớn thật.”
“Vâng, thói của tu hành (phương ngoại chi nhân) hội tụ đủ cả ở bần đạo .” Có bản lĩnh thì tính khí lớn một chút ?
Văn Thái phó nghẹn họng: “...”
Văn Diễn giảng hòa: “Quan chủ thật hài hước. Hay là trong uống chén ?”
“Không cần . Ta cũng kẻ nhẫn tâm đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Đi xem bệnh nhân .” Tần Lưu Tây mẩy nữa, nhưng câu khiến Văn Thái phó tức ách.
Văn Diễn ngượng ngùng dẫn đường. Đi mấy bước, quản gia vội vã chạy đến báo tin quý nhân tới thăm nhị gia, ghé tai Văn Diễn nhỏ một cái tên.
Tần Lưu Tây thính tai cái tên đó, nhưng phản ứng gì.
Văn Diễn đành cáo với nhóm Thôi Thế Học, nhờ Văn Thái phó dẫn khách sang viện của nhị , còn thì vội vã cửa đón khách.
Văn Thái phó liếc Tần Lưu Tây, hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”
“Hai mươi.”
“Bằng tuổi thằng Thời nhà .” Văn Thái phó hỏi tiếp: “Môn phái các ngươi cho phép kết hôn ?”
Bước chân Tần Lưu Tây khựng : “Thái phó định gả tôn t.ử cho để trừ nợ tiền khám bệnh đấy chứ?”
Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đồng thanh sang Văn Thái phó, trăm miệng một lời: “Ngươi mơ !”
Văn Thái phó: “...”
Lão phu chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, gì mà căng thẳng thế? Không tưởng sắp cướp dâu bằng!
(Hết chương 1024)