Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1020: Dẫm c·hết tên lòng dạ đen tối này

Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:38:39
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhất Dương đạo trưởng tới cửa nách phía đông phủ quận chúa. Chợt thấy một tiếng sấm rền vang lên đỉnh đầu, khựng . Mùa đông mà sấm sét thế quả thực hiếm gặp.

Hắn bấm đốt ngón tay tính toán. Quẻ tượng hiện , mày nhíu chặt .

Hung quẻ.

Chỉ là rõ quẻ hung ứng nghiệm ở nơi đây nơi khác.

Nhất Dương đạo trưởng chút do dự. Hắn đầu tòa nhà cao cửa rộng thâm sâu , c.ắ.n răng c.ắ.n nát ngón tay, bôi m.á.u lên trán và hai mí mắt, miệng lẩm bẩm niệm chú, mở mắt .

Mắt dần thích nghi với ánh sáng, ngưng thần kỹ. Một tầng hắc khí bao phủ lấy chủ viện của tòa đại trạch. Mà ở chủ viện chỉ Tư Di quận chúa. Âm khí nhập trạch, thấy điều xui xẻo, sắp gặp đại họa .

Không thể tiếp tục ở đây, nếu chắc chắn sẽ ả đàn bà ngu xuẩn ngang ngược liên lụy. Ngược , ngoài , lẽ vẫn còn một đường sinh cơ.

Nhất Dương đạo trưởng nghĩ nhiều nữa, cửa hông, bước lên chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

Thấy xe ngựa rời khỏi phủ Tư Di quận chúa, Tần Lưu Tây nhướng mày. Tên tà đạo thế mà rời khỏi phủ quận chúa chỉ vì động tĩnh của quỷ .

Cũng , đỡ mất công nàng trong tìm phiền phức.

Tần Lưu Tây dẫn theo Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh rời , cũng thuê một chiếc xe ngựa ở cửa hàng, theo sự chỉ dẫn của quỷ mà bám theo khỏi thành.

“Tên định bỏ trốn đấy ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh cảm thấy kỳ lạ.

Tần Lưu Tây nhắm mắt dưỡng thần: “Mặc kệ là gì, tóm thoát .”

Nhất Dương đạo trưởng trong xe ngựa, lòng càng thêm bất an. Kết hợp với quẻ tượng lúc nãy, chẳng lẽ hôm nay gặp họa sát ?

Hắn vén rèm xe lên, bầu trời u ám, lơ đãng liếc về phía . Chiếc xe ngựa ... hình như đang bám theo ?

Tim Nhất Dương đạo trưởng đập thình thịch. Hắn buông rèm xe xuống, dặn xa phu về phía cửa đông, đó tìm một lá linh phù, thi triển thuật che mắt (chướng nhãn pháp) lên bản . Hắn lặng lẽ xuống xe, rảo bước nhanh về phía cửa tây.

Tần Lưu Tây mở mắt, nở nụ .

Trò chơi mèo vờn chuột, nàng thích nhất.

Nhất Dương đạo trưởng khỏi cửa tây, bộ ròng rã nửa canh giờ, đến một rừng cây long não ở ngoại ô mới dám hiện hình, dựa gốc cây lớn thở hổn hển.

Mấy năm , thuật chú yểm lên đứa trẻ nhà Bá phủ b·ị p·há giải, phản phệ. Lại thêm việc liên tiếp đấu pháp với khác, đó còn liều mạng bói một quẻ cho bản , dùng linh lực duy trì thuật che mắt khi khỏi thành... Hiện giờ linh lực trong gần như cạn kiệt, sức cùng lực kiệt.

Một cơn gió thổi qua, ngọn cây xào xạc.

Hơi thở Nhất Dương đạo trưởng khựng , ánh mắt sắc bén về phía : “Ai?”

Thư Sách

Lạo xạo, lạo xạo.

Tiếng đế giày giẫm lên nền tuyết vọng .

Rất nhanh, nhóm Tần Lưu Tây lọt tầm mắt Nhất Dương đạo trưởng.

“Các ngươi là ai? Là các ngươi vẫn luôn bám theo ?” Nhất Dương đạo trưởng cảnh giác hỏi.

Tần Lưu Tây khoanh tay ngực, dựa lưng một gốc cây lớn, với Đằng Chiêu: “Thù của tự báo.”

Đồng t.ử Nhất Dương đạo trưởng co rút , trầm giọng: “Các ngươi là kẻ phá hỏng trận pháp của ?”

Đằng Chiêu lời nào, mũi chân điểm đất, co gối húc thẳng Nhất Dương đạo trưởng.

“Hỗn xược!” Nhất Dương đạo trưởng lùi phía , tay phóng hai chiếc đinh quan tài đen kịt về phía Đằng Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1020-dam-chet-ten-long-da-den-toi-nay.html.]

Đằng Chiêu xoay tránh .

Phập phập.

Hai chiếc đinh cắm sâu cây.

Tần Lưu Tây qua, thấy hai chiếc đinh quan tài đen nhánh, bao phủ bởi một lớp âm sát khí nồng nặc.

“Tiểu Chiêu Chiêu, mau lên! Hắn dùng đinh quan tài âm sát đ.á.n.h ngươi kìa, tâm địa đen tối quá! Đừng nương tay, dẫm c·hết !” Tiểu Nhân Sâm Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y reo hò cổ vũ.

Sắc mặt Đằng Chiêu sa sầm. Cậu chơi hoa mỹ nữa, trực tiếp rút một lá Ngũ Lôi Phù ném thẳng về phía Nhất Dương đạo trưởng.

Hai hầu của nhà Mạc gia thương bởi Điện Lôi Phù chôn trong trận pháp ở ngôi mộ nhỏ, một c·hết. Giờ dùng Ngũ Lôi Phù đáp lễ , âu cũng là công bằng.

Ngũ Lôi Phù uy lực cực lớn, khó vẽ, ngay cả Nhất Dương đạo trưởng tu đạo bao lâu nay cũng chỉ vẽ thành công hai lá, đều dùng lúc nguy cấp cứu mạng. Bình thường đấu pháp với khác, nào dám dùng loại bùa ?

Ngay cả trận pháp , cũng chỉ dùng Điện Lôi Phù loại thường mà thôi.

Vậy mà giờ đây, tên nhóc con thẳng tay tế Ngũ Lôi Phù với .

Nhất Dương đạo trưởng tránh né nhanh, b·ị đ·ánh trúng trực diện nhưng vẫn dư chấn quét trúng, lảo đảo ngã nhào xuống tuyết.

Linh lực cạn kiệt, sức cùng lực kiệt, đối phương ba , đ.á.n.h .

Đánh thì chỉ còn nước chạy.

Nhất Dương đạo trưởng định dốc hết chút linh lực cuối cùng để bỏ trốn thì...

Oanh!

Đầu óc trống rỗng, đau đớn biến mất, đầu ngón tay tê dại, dường như tia điện lấp lánh chạy qua.

Hắn là ai? Hắn đang ở ? Vừa thế? Chẳng tránh lá Ngũ Lôi Phù , tại còn một lá nữa?

Đại gia nào mà chơi sang thế, Ngũ Lôi Phù ném như rác, tế một lá bồi thêm một lá, chỉ để g·iết c·hết !

Thật vinh hạnh quá thể!

Tần Lưu Tây Nhất Dương đạo trưởng đang thoi thóp trong cái hố bốc khói, chậm rãi bước tới, xổm xuống bên cạnh, hỏi: “Bốn năm , đối với đứa trẻ c·hết yểu của Trung Cần Bá phủ, ngươi những dùng bùa vây hồn mà còn trấn yểm khóa hồn. Kẻ sai khiến ngươi là ai? Thù hận gì mà tay tàn độc với một đứa trẻ c·hết như ?”

Nhất Dương đạo trưởng ho khù khụ hai tiếng, lạnh nhạt đáp: “Hóa các ngươi đến đây để đòi công đạo cho đứa trẻ đó? Ngươi và cùng là trong đạo môn, chẳng lẽ quy tắc nghề nghiệp của chúng là ‘nhận tiền tài, trừ tai họa’ cho khác ? Đã nhận tiền của khách, tự nhiên cho khách hài lòng. Đó chỉ là một cuộc mua bán thôi.”

Tần Lưu Tây sầm mặt: “Giam cầm hồn phách đứa trẻ khiến nó đầu thai, ngươi sợ báo ứng ?”

Nhất Dương đạo trưởng , hộc máu: “Sợ thì . Là bần đạo tài bằng , thua trong tay các ngươi, c.h.é.m g·iết, tùy ý.”

“Tư Di quận chúa ngươi chuyện ám gì?” Tần Lưu Tây hỏi: “Bên cạnh ả kẻ chơi cổ trùng , còn tìm đến ngươi?”

Đồng t.ử Nhất Dương đạo trưởng co : “Là ngươi hại đồ của .”

Tần Lưu Tây ngẩn , : “Hóa kẻ chơi cổ trùng là đồ của ngươi ? Quả nhiên là cá mè một lứa. vẻ mặt của ngươi, chắc hẳn ả đời nhà ma . Nói , Tư Di quận chúa gì?”

“Ta , ngươi sẽ tha cho chứ?”

Tần Lưu Tây gật đầu.

Nhất Dương đạo trưởng suy nghĩ một lát : “Ả trồng âm t.h.a.i để sinh quý tử.”

“Hoang đường!” Tần Lưu Tây quát lớn: “Muốn sinh quý tử, hà cớ gì trồng âm thai? Nham hiểm thế , ả sợ báo ứng, hại luôn tính mạng ?”

Nhất Dương đạo trưởng ha hả: “Tập hợp ngũ hành thiên địa để sinh quý tử, khí vận sẽ liên miên dứt. Muốn quý t.ử như thế, cứ là sinh ? Phải gom đủ m.á.u đầu tim của đồng t.ử ngũ hành, phụ trợ bằng linh phù uống , chọn giờ lành hành phòng. Đợi âm t.h.a.i hình thành, lớn đến ba tháng, ngũ hành vượng lên, mổ t.h.a.i lấy m.á.u uống. Đứa con do phụ nữ đó sinh ắt thành quý tử. Mà cái 'quý' đó, tương đương với thiên mệnh chi t.ử (con của trời, tức hoàng đế).”

(Hết chương 1020)

Loading...