Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1017: Dù sao ta cũng không tin vào sự trùng hợp

Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:38:36
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc Mạc Văn Bồi dẫn Đằng Chiêu vội vã rời phủ đào quan tài, Văn thị ngẩn ngơ quỷ đang bò lung tung trong phòng. Nàng sụt sịt mũi, cố lấy tinh thần, gọi bà v.ú tâm phúc , lệnh lập tức về nhà đẻ hỏi thăm lai lịch và tung tích của vị đạo trưởng năm xưa.

Văn thị quỷ , kể cặn kẽ chuyện m.a.n.g t.h.a.i năm đó cho Tần Lưu Tây: “Vừa mới m.a.n.g t.h.a.i động t.h.a.i huyết, giường dưỡng t.h.a.i suốt ba tháng mới giữ . Lúc đại phu t.h.a.i nhi yếu, khó giữ, càng khó giữ đến đủ tháng. Không chừng t.h.a.i thể c·hết lưu bất cứ lúc nào, mà một khi t.h.a.i nhi lớn mới c·hết lưu, dùng t.h.u.ố.c giục sinh thì sẽ càng hại cho cơ thể , khuyên nên sớm tính toán.”

Nàng lau khóe mắt, quỷ đang bò sàn, nghẹn ngào : “ đó là đứa con đầu lòng của , nỡ bỏ? Dù chỉ một tia hy vọng, cũng giữ, con mạng lớn thì ? Ta ngờ rằng...”

Tần Lưu Tây lấy gối kê tay đặt lên bàn nhỏ: “Đưa tay đây.”

Văn thị đặt tay lên gối, mắt vẫn dán chặt quỷ . Đứa bé tuy hình hài đáng sợ, nhưng đó là con ruột của , nàng hề cảm thấy sợ hãi.

Tần Lưu Tây đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, bắt mạch quan sát sắc mặt và xem rêu lưỡi. Nàng : “Cơ thể ngươi vốn yếu, hẳn là thời con gái điều dưỡng .”

Văn thị gật đầu: “Lúc xuất giá, gia mẫu thường mời đại phu kê đơn t.h.u.ố.c bổ cho , t.h.u.ố.c thang tẩm bổ bao giờ đứt đoạn. Cơ thể tuy thể là bách bệnh bất xâm, nhưng kinh nguyệt đều đặn, sức khỏe bình thường.” Nàng khổ: “ lẽ phúc phận của mỏng, mấy năm đầu kết hôn mãi tin vui. Ta uống bao nhiêu t.h.u.ố.c thang, khắp các đền chùa lớn nhỏ quanh Thịnh Kinh cầu tự, mãi đến năm thứ tư mới mang thai. Trời lúc tin t.h.a.i vui mừng đến mức nào. niềm vui tày gang, liệt giường dưỡng thai, cuối cùng còn...”

Giọng nàng nghẹn , ánh mắt đầy áy náy quỷ . Nàng thực sự ngờ đứa bé vốn dĩ thể sống.

Tần Lưu Tây : “Con cái là duyên phận. Xem tướng mạo của ngươi, đường con cái cũng sâu dày lắm.”

Mặt Văn thị trắng bệch: “Không sâu dày... ý là thể con nữa ?”

“Nếu cứ để nó ở mãi, e là .” Tần Lưu Tây liếc quỷ : “Không chỉ vì nó chịu đầu t.h.a.i khiến ngươi thể thụ thai, mà cứ đà , ngươi sẽ nó hút cạn tinh khí mà c·hết.”

Văn thị sững sờ.

“Nó bám theo ngươi ngày đêm, tồn tại là nhờ hút dương khí của ngươi, nên mới lớn chừng . Đó cũng là lý do tại bao năm qua ngươi luôn cảm thấy lạnh lẽo, vì thứ ngươi cảm nhận chính là âm khí từ nó. May mà ngươi thỉnh tượng Tống T.ử Quan Âm (Quan Âm tống tử) về thờ trong phòng, nếu nó sẽ vì sợ thần tượng mà dám , nhưng oán khí sẽ tích tụ cực độ vì cho rằng ngươi đuổi cùng g·iết tận nó. Một khi oán khí hóa thành sát khí, chắc chắn sẽ xảy t.h.ả.m kịch con g·iết .”

Văn thị túm chặt vạt áo ngực, nước mắt lưng tròng: “Vốn dĩ là nợ nó, mạng trả cho nó cũng đáng. Là xứng nó.”

Quỷ dường như cảm nhận suy nghĩ của nàng, bay đến ôm lấy chân nàng, cọ cọ thiết.

Tần Lưu Tây chuyển chủ đề: “Thuốc ba phần độc. Cơ thể ngươi vốn , nhưng vì năm xưa nóng lòng cầu con, uống quá nhiều t.h.u.ố.c thang nên âm dương ngũ tạng lục phủ tổn thương. Tuy nhiên, nếu kịp thời phát hiện t.h.u.ố.c dưỡng t.h.a.i vấn đề, với nền tảng sức khỏe , đứa bé chắc ảnh hưởng nhiều. Đại phu khám cho ngươi lúc đó chẩn đoán thế nào?”

Văn thị giật , sầm mặt : “Trung Cần Bá phủ chúng cũng phủ y (đại phu riêng của phủ), từng thái y trong Thái Y Viện, do phạm cách chức nên mới về đây. Y thuật của ông tệ, chính ông khám cho và khẳng định đứa bé giữ .”

“Người đó ?”

“C·hết .” Văn thị đáp với vẻ mặt u ám: “Nửa năm khi sảy thai, nhà ông b·ị b·ắt lửa, ông c·hết cháy trong đó.”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Vậy là c·hết đối chứng.”

Văn thị hỏi: “Quan chủ cho rằng ông cố ý chẩn đoán sai lầm hại ?”

“Ngươi tin sự trùng hợp ? Dù thì tin, nhất là khi chân tướng đang sờ sờ ngay mắt.” Tần Lưu Tây chỉ quỷ chân nàng: “Còn việc ngươi ai tính kế , ngươi lăn lộn trong hậu trạch bao năm, trạch đấu (đấu đá nội bộ gia đình) cũng thấy nhiều , trong lòng tự khắc hiểu rõ.”

Văn thị đương nhiên cũng tin. Giờ nghĩ , quả thực quá nhiều điểm đáng ngờ. Khi t.h.a.i gần bảy tháng, Mã phủ y kê đơn t.h.u.ố.c dưỡng t.h.a.i dày đặc, nhưng t.h.a.i nhi ngày càng yếu . Ông thậm chí còn dùng châm cứu, khuyên nàng sớm đưa quyết định. Mãi đến khi thấy t.h.a.i máy nữa, mời đại phu bên ngoài khám cũng bảo t.h.a.i c·hết lưu, nàng mới đồng ý uống t.h.u.ố.c giục sinh.

Lúc đó, nếu đứa bé thực sự còn sống, thì quyết định của nàng chính là s·át nhân.

Là nàng tự tay g·iết c·hết con trai .

Văn thị phẫn nộ tột cùng, nhưng phần nhiều là hận bản . Hận lúc đó chỉ đau buồn mà phát hiện điểm bất thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1017-du-sao-ta-cung-khong-tin-vao-su-trung-hop.html.]

Nàng thật ngu ngốc!

Thư Sách

Tần Lưu Tây về mạch tượng của nàng: “Sau khi tiểu sản, vì t.h.a.i lớn nên tổn thương cơ thể nặng. Thêm đó ngươi luôn đau buồn thương con, tình chí u uất. Tuy cơ thể điều dưỡng nhưng bằng . Hơn nữa đứa bé bám theo ngươi, âm hàn nhập thể, khiến khí huyết đều hư, hàn khí thấm tận xương tủy. Ngươi vẫn luôn uống t.h.u.ố.c điều trị đúng ?”

Văn thị gật đầu, sai nha mang đơn t.h.u.ố.c thường ngày vẫn uống đưa cho Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây xem qua, đều là t.h.u.ố.c bổ khí huyết, bổ nguyên khí, thậm chí cả t.h.u.ố.c trợ thai, bèn : “Cái gốc bệnh trị thì uống t.h.u.ố.c gì cũng vô dụng. Vấn đề cốt lõi là dương khí luôn thiếu hụt, ngươi ăn bao nhiêu t.h.u.ố.c bổ cũng bù đắp .”

Văn thị cúi đầu ảm đạm: “Là nợ nó.”

“Nếu ngươi , thể thu nó ngay bây giờ.” Tần Lưu Tây quỷ .

Quỷ hút dương khí mấy năm nay, linh trí phát triển ít, hiểu tiếng . Vừa Tần Lưu Tây , mắt nó đỏ ngầu lên, nhe nanh múa vuốt tỏ vẻ hung dữ.

Bộ dạng như liều mạng với nàng nếu nàng dám động thủ.

Tần Lưu Tây nheo mắt, lạnh lùng : “Ngươi còn bám lấy ngươi nữa, bà sẽ thực sự trả mạng cho ngươi đấy. Một mạng đổi một mạng, kể cũng công bằng.”

Quỷ theo bản năng sang Văn thị, thấy quầng mắt thâm đen và sắc mặt xanh xao của nàng, nó mếu máo, bay xa, dám gần nữa.

Văn thị thấy thế nước mắt tuôn rơi, định bước tới: “Con ơi, nương sợ, con đây.”

Tần Lưu Tây ngăn nàng : “Đừng diễn cảnh mẫu t.ử tình thâm lúc . Sự nỡ và áy náy của ngươi sẽ càng khiến nó rời . Quỷ mà còn lưu luyến chấp niệm thì chẳng kết cục .”

Văn thị cứng đờ , dám cử động nữa.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, là Đằng Chiêu và trở .

Tần Lưu Tây , thấy quần áo Đằng Chiêu xộc xệch, sắc mặt tái, còn Mạc Văn Bồi thì thất thần như mất hồn. Nàng dậy bước cửa, hỏi: “Xảy chuyện gì? Ngươi đấu pháp với ai ?”

“Á! Bảo bảo! Con thế ? Quan chủ...”

Đột nhiên, một tiếng quỷ thét thê lương vang lên khiến da đầu tê dại. Tần Lưu Tây phắt , sắc mặt trầm xuống, lập tức đ.á.n.h một đạo thuật quyết.

(Hết chương 1017)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...