Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1016: Đứa trẻ vẫn luôn không chịu rời đi
Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:38:35
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời , Văn thị chịu nổi cú sốc lớn , ngất lịm ngay tại chỗ. Mạc Văn Bồi vội đỡ lấy vợ, Tần Lưu Tây với vẻ mặt giận dữ xen lẫn tái nhợt.
Tần Lưu Tây khẽ nghiêng đầu, liếc mắt hiệu cho Đằng Chiêu, thong thả nâng chén lên nhấp một ngụm.
Đằng Chiêu lấy một lọ dầu gió, đưa lên mũi Văn thị. Mùi hắc nồng xộc khiến nàng nhanh chóng tỉnh . Ánh mắt nàng mờ mịt quanh, bất chợt bật dậy, trừng trừng Tần Lưu Tây.
“Ngươi cái gì? Con c·hết lưu, mà là do chính tay g·iết c·hết nó ?”
Tần Lưu Tây đặt chén xuống, bình tĩnh : “Nó vốn thể bình an chào đời đủ tháng, nếu ngươi uống bát t.h.u.ố.c giục sinh đó.”
Văn thị rên lên một tiếng đau đớn, ôm n.g.ự.c thở hổn hển: “Không thể nào... thể nào! Đại phu chẩn đoán , rõ ràng là t.h.a.i lưu, c·hết trong bụng , mới...”
Mạc Văn Bồi ấn vai vợ, trầm giọng hỏi Tần Lưu Tây: “Quan chủ căn cứ gì ? Ngươi thậm chí còn bắt mạch, cũng chuyện năm đó, thể ăn bừa bãi như ?”
Tần Lưu Tây đáp: “Ta tham gia chẩn đoán năm đó là thật, nhưng đương sự báo cho .”
Hai vợ chồng sửng sốt. Đương sự? Là ai?
Tần Lưu Tây hai , : “Mấy năm nay, tiểu sản đó, ngươi thể m.a.n.g t.h.a.i , do sức khỏe các ngươi vấn đề. Mà là do các ngươi vứt bỏ đứa trẻ đó, nó chịu , thể đầu thai, nên tự nhiên cũng cho đứa trẻ khác đầu t.h.a.i đây.”
Mạc Văn Bồi và Văn thị xong nổi da gà .
Lời ... là ý như họ đang nghĩ ?
“Ngươi ... con ?” Cổ họng Văn thị nghẹn ứ, tim như một bàn tay vô hình bóp chặt, hô hấp khó khăn.
Mạc Văn Bồi theo bản năng quanh phòng, tim đập thình thịch.
Tần Lưu Tây chằm chằm n.g.ự.c Văn thị. Quỷ đang sấp đó, dường như đang mút mát thứ gì. Cảnh tượng khiến mặt Văn thị xanh mét.
“Căn phòng âm u lạnh lẽo, các ngươi đừng tưởng là do thời tiết. Chẳng ngay cả giữa mùa hè, tay chân ngươi cũng lạnh ngắt, lúc nào cũng rét run ?”
Ánh mắt nàng quá mức quỷ dị. Văn thị theo phản xạ xuống n.g.ự.c theo hướng của nàng. Nỗi sợ hãi vô hình ập đến như thủy triều, nhấn chìm nàng.
“Trên ngươi mang âm khí lạnh lẽo, chính là bởi vì đứa bé vẫn luôn theo bên cạnh ngươi, từng rời . Chiêu Chiêu, bùa Khai Nhãn.”
Đằng Chiêu lấy một xấp bùa, chọn một lá Khai Nhãn phù, niệm chú đốt lên, bụng nhắc nhở: “Đứa bé đang ở phu nhân đấy.”
Hai vợ chồng cảm thấy mắt đau nhói. Khi mở mắt , Đằng Chiêu nhắc nên họ đều về phía n.g.ự.c Văn thị. Vừa thấy cảnh tượng mắt, cả hai hẹn mà cùng hét lên thất thanh.
“Á á á!!!”
Văn thị theo bản năng đưa tay gạt đứa trẻ đang bám n.g.ự.c . tay nàng xuyên qua hình mờ ảo của nó. Tay nàng cứng đờ giữa trung, ngơ ngác đứa bé, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tiểu quỷ ngẩng đầu lên Văn thị, dường như hài lòng vì tiếng hét chói tai của họ, nó méo miệng ré lên.
Tiếng trẻ con vốn như tiếng mèo kêu, giờ thêm phần sắc nhọn chói tai của ma quỷ, khiến ai nấy đều run rẩy, ù cả tai.
Văn thị luống cuống, hai tay run rẩy ôm lấy con nhưng chạm , miệng dỗ dành: “Đừng , con đừng mà.”
Mạc Văn Bồi ngã xuống đất, mặt cắt còn giọt máu, kinh hãi quỷ . Đây... đây là đích trưởng t.ử của ?
Có lẽ dỗ dành nên quỷ nín , còn khanh khách, bắt đầu bò lung tung Văn thị, miệng mấp máy.
“Nó gì ?” Văn thị Tần Lưu Tây cầu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1016-dua-tre-van-luon-khong-chiu-roi-di.html.]
“Nương, chơi với con.”
Nước mắt Văn thị tuôn rơi như mưa: “Tại như ? Đứa bé tuy mất nhưng an táng t.ử tế. Tuy mộ tổ nhưng cũng tìm nơi non xanh nước biếc để chôn cất, còn một buổi pháp sự long trọng. Tại nó ?”
Mạc Văn Bồi cũng cố nén sợ hãi dậy, hỏi: “Nó đủ tháng, trông như đứa trẻ đủ tháng ? Lại còn biến thành quỷ ?”
“Tuy đủ tháng nhưng thành hình hài đầy đủ. Hơn nữa, ở trong bụng cũng gần bảy tháng . Nếu gặp đại phu giỏi, sinh cẩn thận nuôi dưỡng thì chắc sống .” Tần Lưu Tây : “Ta , nó vốn cơ hội sống, là các ngươi bóp c·hết cơ hội đó.”
“ rõ ràng...”
Tần Lưu Tây cắt ngang: “Nói dễ thì là đại phu học nghệ tinh, khó thì là các ngươi tính kế. Dù là gì nữa, chỉ thể dựa các ngươi tự điều tra. Tóm , đứa bé năm đó thể sống sót, là các ngươi ép nó c·hết.”
Đầu óc Văn thị trống rỗng.
“Bị cha hại c·hết, trong lòng nó tự nhiên oán khí. cũng đến mức luẩn quẩn mãi , bám theo ruột như . Chỉ thể , nó thể .”
Mạc Văn Bồi kinh hãi: “Ý là ?”
Tần Lưu Tây giải thích: “Người c·hết hồn về hoàng tuyền. Bình thường, trừ khi oán hận cực lớn mới lưu luyến nhân gian chịu đầu thai. cũng một trường hợp khác là giam cầm, thể đầu thai. Nếu dùng bùa chú trấn yểm linh hồn nó, thì nó tự nhiên nhốt . Vây hồn cũng là trấn hồn, nó chỗ nào để , chỉ thể ở bên cạnh ruột. Mà nó ở đó chắn đường, những đứa trẻ khác đầu t.h.a.i ? Thế nên ngươi mấy năm nay thai. Hơn nữa, tự tay giam cầm nó, chính là ngươi - ruột . Cũng tương đương với việc chính ngươi trói buộc đứa bé bên cạnh mãi mãi.”
Văn thị gào lên t.h.ả.m thiết: “Không thể nào! Ta ! Ta giam cầm con cho nó đầu t.h.a.i chứ? Nó là con mà!”
Thư Sách
“Không cố ý thì là vô tình. Ngươi nhớ xem, lúc an táng nó, ngươi tiếp nhận thứ gì, vị sư phụ chủ trì pháp sự bảo ngươi gì ? Tất cả đều tính.”
“Ta...” Văn thị mới thốt một chữ thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, từng chút từng chút trắng bệch như xác c·hết, lẩm bẩm: “Có... !”
Mạc Văn Bồi kinh ngạc: “Cái gì?”
Văn thị ngây dại , : “Lúc đóng nắp quan tài nhỏ, vị đạo trưởng đó đưa cho một lá bùa, bảo là Vãng Sinh Phù. Dán lên quan tài sẽ giúp Tiểu Bảo nhi vãng sinh đầu t.h.a.i nhà . Chàng cũng chuyện mà.”
Mạc Văn Bồi cũng nhớ . là chuyện đó. Người bảo để tự tay dán bùa sẽ linh nghiệm hơn, đứa bé cũng sẽ vì luyến tiếc mà chịu .
“Còn đóng đinh nữa.” Hắn chợt nhớ thêm một chi tiết.
Văn thị hoang mang: “ chuyện thể là giả . Vị đạo trưởng đó là do ruột giới thiệu. Mẹ thể nào hại chúng .”
“Nếu bà cũng lừa thì ?” Tần Lưu Tây lạnh nhạt : “Cho đào cái quan tài nhỏ đó lên. Cẩn thận đừng hỏng mấy thứ .”
Nói , nàng bảo Đằng Chiêu lấy một tờ giấy vàng chu sa, vẽ một lá bùa, gấp đưa cho Mạc Văn Bồi: “Ngươi đích một chuyến . Cha và con cái kết oán, dù cũng giải. Chiêu Chiêu, con cùng họ.”
“Vâng.”
(Hết chương 1016)