Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1015: Các ngươi tạo nghiệt sát tử!
Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:38:34
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần Tần Lưu Tây Trịnh đại tướng quân mời đến khám cho cháu gái bên vợ khuất của ông, hiện là Thế t.ử phu nhân của Trung Cần Bá Mạc gia, chứng khó m.a.n.g t.h.a.i khi sảy t.h.a.i nhiều năm .
“Hai đứa nó kết hôn tám năm. Từ sảy t.h.a.i bốn năm đến giờ, mãi vẫn tin vui. Thái y, đại phu mời đến khám ít, đều bảo sức khỏe hai vợ chồng vấn đề gì, nhưng chờ mãi vẫn bặt vô âm tín.” Trịnh đại tướng quân tiếc nuối: “Năm đó nếu đứa bé phúc mỏng thì giờ cháu đích tôn bế bồng .”
Tần Lưu Tây nhạt: “Nếu sức khỏe vấn đề, thì là duyên phận tới.”
Thư Sách
Trịnh đại tướng quân thở dài: “Nói thì , nhưng kết hôn gần mười năm mà mụn con đích tôn nào, ít nhiều cũng thấy tiếc nuối. Vợ chồng son chạy vạy khắp nơi cầu thần bái phật, cũng tội.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Chưa con vợ cả (đích xuất), chắc là con vợ lẽ (thứ xuất) ? Thế thì đáng thương chỉ mỗi Mạc Thiếu phu nhân thôi.”
Trịnh đại tướng quân ngượng ngùng: “Nhà bọn họ cũng coi trọng đích thứ.”
“Nếu thật sự coi trọng, thì khi con đích đời, sẽ chuyện con thứ xuất hiện .” Tần Lưu Tây chẳng nể nang gì.
Trịnh đại tướng quân sờ mũi, vén rèm xe ngoài: “Đến nơi .”
Tần Lưu Tây xuống xe . Người đón là một nam nhân ba mươi tuổi, mặt như ngọc, sở hữu đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình, phong thái chững chạc đầy sức hút.
Nàng thật sâu. Trên thoang thoảng âm khí quấn quanh, thú vị đây.
“Dượng, đến .” Mạc Văn Bồi hành lễ với Trịnh đại tướng quân, đỡ ông xuống xe, mới sang Tần Lưu Tây.
Trịnh đại tướng quân giới thiệu: “Vị là Bất Cầu quan chủ. Năm xưa chuyện biểu con cũng là nhờ ngài giúp đỡ giải quyết. Tuy là đạo sĩ Huyền môn nhưng y thuật cực kỳ cao siêu.”
Mạc Văn Bồi vội vàng vái chào Tần Lưu Tây: “Hóa là Bất Cầu quan chủ. Đa tạ quan chủ đại ân đại đức, tìm biểu về, cũng coi như giải tỏa tâm sự của dượng.”
Tần Lưu Tây đáp: “Đều là do thiện duyên thôi.”
Mạc Văn Bồi dẫn họ trong. Tại tiền viện, họ gặp Trung Cần Bá. Sau vài câu hàn huyên với Trịnh đại tướng quân, thấy Tần Lưu Tây là nữ đạo sĩ, Trung Cần Bá liền bảo Mạc Văn Bồi dẫn họ nhị môn để khám cho con dâu. Hai lão già bọn họ tiện theo xem khám bệnh cho phụ nữ.
Tần Lưu Tây song song với Mạc Văn Bồi, hỏi: “Mạc thế t.ử hiện giờ cũng cả con trai lẫn con gái, chắc hẳn mong cầu về con cái lớn bằng phu nhân nhỉ?”
Mạc Văn Bồi ngẩn , chút hổ đáp: “Làm gì ai chê con nhiều, nhất là con đích xuất.”
Tần Lưu Tây tiếp lời. Vẫn là câu nàng từng với Trịnh đại tướng quân: Nếu thực sự để tâm đến con đích, thì sẽ để con thứ tồn tại .
Rất nhanh họ đến Song Tê viện, nơi ở của vợ chồng Mạc Văn Bồi. Tuy trời lạnh nhưng vì báo nên đợi sẵn hành lang.
Đó chính là Thế t.ử phu nhân Văn thị. Dáng gầy guộc, hốc mắt thâm quầng, sắc mặt xanh xao. Dù khoác áo choàng dày nhưng nàng như thể thứ gì đó hút cạn tinh khí thần.
Tần Lưu Tây nheo mắt. Âm khí nàng nặng quá.
Đằng Chiêu cũng nhận , thì thầm với Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Có cảm nhận gì ?”
Tiểu Nhân Sâm Tinh đáp: “Khí tức , âm u. Người phụ nữ cứ thế mãi e là sống bao lâu nữa.”
“Là âm khí quấn .” Đằng Chiêu nhàn nhạt .
Mạc Văn Bồi cách đó xa, tai thính câu , kinh hãi họ, sắc mặt trầm xuống.
“Thế tử.” Văn thị vịn tay nha , bước tới hành lễ.
Mạc Văn Bồi hít sâu một , giới thiệu: “Đây là Bất Cầu quan chủ, dượng mời đến khám bệnh cho nàng. Vào trong chuyện , bên ngoài lạnh lắm, nàng vốn sợ lạnh mà.”
Văn thị hành lễ với Tần Lưu Tây, mỉm yếu ớt: “Làm phiền quan chủ một chuyến vất vả. Mời trong.”
Tần Lưu Tây theo họ phòng. Vừa bước qua cửa, nàng thấy tiếng khanh khách của trẻ con. Ánh mắt nàng ngưng , về phía phát tiếng . Một đứa trẻ sơ sinh mặc bộ quần áo nhỏ xíu đang bò từ phòng ngủ. Sắc mặt nó trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, chút nhân khí nào, chỉ âm khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1015-cac-nguoi-tao-nghiet-sat-tu.html.]
Đây là quỷ (vong nhi).
Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh cần mở Thiên Nhãn cũng thấy rõ ràng. Quỷ đang bò mặt đất bỗng ré lên một tiếng, vèo cái bay về phía Văn thị, bám chặt lấy n.g.ự.c nàng, đôi mắt quỷ tò mò chằm chằm mấy lạ.
Tiểu Nhân Sâm Tinh: “...” Còn nhanh hơn cả lúc chạy trốn!
Ánh mắt Đằng Chiêu lạnh lẽo. Những đồng tiền thanh kiếm lưng khẽ rung lên ong ong.
Mạc Văn Bồi vẫn luôn quan sát họ. Thấy họ phòng ánh mắt khác lạ, như thấy thứ gì đó, khỏi theo, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.
Trong phòng rõ ràng chậu than cháy đượm, nhưng một luồng khí lạnh từ xương sống xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đám nha dâng xong liền lui .
Tần Lưu Tây uống một ngụm , hỏi thẳng: “Đứa bé các sảy mất lúc là một bé trai thành hình, đúng ?”
Văn thị sững sờ. Không ngờ Tần Lưu Tây hỏi trực tiếp như . Nàng đặt chén xuống, vẻ mặt đau thương: “ . Lúc mới mang thai, t.h.a.i tượng định, giường dưỡng t.h.a.i suốt ba tháng mới giữ . đại phu cơ thể yếu, dẫn đến đứa bé bẩm sinh cũng yếu ớt, khó giữ, dù giữ cũng khó mà đủ tháng. Quả nhiên, cẩn thận dưỡng t.h.a.i mãi, đến gần bảy tháng thì t.h.a.i nhi còn động tĩnh gì nữa...”
Nhắc đến đứa con trai vắn , Văn thị kìm xúc động, nước mắt lã chã rơi.
Mạc Văn Bồi bên cạnh, cầm khăn lau nước mắt cho vợ, an ủi: “Không của nàng, là do con phúc mỏng.”
“Ngươi sai .” Tần Lưu Tây lắc đầu: “Là của nàng .”
Văn thị ngẩn . Ý ngài là ?
“Đứa bé là do ngươi chủ động phá bỏ, đúng ?” Tần Lưu Tây hỏi.
Văn thị biện minh: “Chuyện đó... t.h.a.i c·hết lưu trong bụng, bỏ cũng bỏ, giữ là nó sống .”
Lời thật kỳ quái. Thai c·hết lưu thì đương nhiên dùng t.h.u.ố.c giục sinh để đẩy , chẳng lẽ cứ để cái xác c·hết trong bụng mãi ?
Tần Lưu Tây lạnh lùng hỏi tiếp: “Ngươi chắc chắn là t.h.a.i c·hết lưu thật chứ?”
Đồng t.ử Văn thị co rút . Câu hỏi ý gì?
Mạc Văn Bồi cũng kinh hãi tột độ. Chẳng lẽ chuyện còn uẩn khúc gì khác?
Tần Lưu Tây hai vợ chồng, thở dài một : “Ta năm đó các thế nào mà khẳng định t.h.a.i c·hết lưu, là đại phu nào chẩn đoán, và trong đó âm mưu quỷ kế gì. theo những gì , đứa bé lúc đó vẫn còn sống, chứ t.h.a.i c·hết lưu. Chính ngươi cướp cơ hội sống của nó, dùng phương pháp giục sinh ép nó đời non nớt. Nếu , nó vốn cơ hội mở mắt thế giới , bây giờ thể gọi các một tiếng cha . Là các cần nó, tước đoạt mạng sống của nó! Các tạo nghiệt sát t.ử (g·iết con)!”
Văn thị hét lên một tiếng thất thanh, mắt tối sầm , mềm nhũn ngã lòng Mạc Văn Bồi.
(Hết chương 1015)