Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1014: Thắp nến cầu nguyện cho Triệu Vương
Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:38:33
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu "chọn cành mà đậu" ai cũng hiểu đạo lý bên trong. Tần Lưu Tây mỉa mai Ngọc Lệnh Lan chọn cây chẳng gì, chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích. Đừng Triệu Vương tức điên , ngay cả sắc mặt Ngọc Lệnh Lan cũng thoáng vẻ hổ và giận dữ.
Tuy nhiên, Ngọc Lệnh Lan dù cũng là con cháu Ngọc thị, giáo d.ụ.c bài bản. Hắn vẫn giữ phong thái, khẽ nhếch môi , Tần Lưu Tây : “Mỗi gặp mặt, Chân nhân đều chẳng nể nang gì . Chẳng tại hạ chỗ nào đắc tội với Chân nhân?”
Tần Lưu Tây chắp tay lưng, đáp: “Không .”
“Vậy tại ...”
“Cũng giống như vị Vương gia sở thích nhận chị em bừa bãi ngoài đường, bần đạo cũng sở thích cá nhân. Bần đạo đơn giản là nhãn duyên với Ngọc thiện nhân mà thôi.” Tần Lưu Tây nhạt.
"Không nhãn duyên" - trắng là " ngươi ngứa mắt"!
Ngọc Lệnh Lan dù phong độ đến cũng suýt chút nữa nhịn , gắng gượng : “Vậy coi như tại hạ mời Chân nhân xem cho Vương gia một quẻ, cũng là phúc phận .”
“Ồ? Ngươi tìm bói toán ?” Tần Lưu Tây nhướng mày.
Ngọc Lệnh Lan mỉm gật đầu. Thực chỉ thuận miệng , cũng chẳng trông mong gì. Hắn thậm chí chuẩn sẵn tinh thần để những lời độc địa từ cái miệng buông tha ai của Tần Lưu Tây.
Nào ngờ, đối phương chẳng bài theo lẽ thường.
“Xem bói thì thôi. Một quẻ vạn lượng vàng. Các xem gì?” Tần Lưu Tây híp mắt.
Đã dâng bạc tận cửa, nàng tự nhiên sẽ từ chối. Số tiền đổi thành lương thực, bánh bao cũng đủ để cứu đói cho nhiều nạn dân đang chịu khổ vì bão tuyết ngoài .
“Một quẻ vạn lượng vàng? Ngươi tưởng là Thần Tiên Sống chắc? Sao cướp luôn ?” Triệu Vương hét lên.
Tần Lưu Tây: “Ta đang cướp đây . Còn chuyện Thần Tiên Sống , trong lòng ngài chẳng lẽ rõ? Nếu ngài nhận vơ đại tỷ để gì!”
Triệu Vương: “!”
Được lắm, bổn vương chọc tức nữa . Tức hộc máu!
“Có xem ? Không xem thì cáo từ, bần đạo còn việc.” Tần Lưu Tây mất kiên nhẫn qua vài bước.
Ai điên mà bỏ cả vạn lượng vàng để xem một quẻ chứ? Thừa tiền đến mức đem đốt ?
Triệu Vương dù tiền cũng kẻ tiêu tiền như rác, tự nhiên . Hắn : “Bổn vương xưa nay tin mấy chuyện quái lực loạn thần.”
“Nghèo thì sớm, lãng phí thời gian của bần đạo.” Tần Lưu Tây khẩy một tiếng, vòng qua thẳng về phía xe ngựa.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Vương vặn vẹo vì tức giận.
Chỉ là một nữ đạo sĩ cỏn con mà dám ngông cuồng đến thế!
Ngọc Lệnh Lan ho nhẹ một tiếng cảnh báo.
Triệu Vương cố nhịn xuống.
Lên xe ngựa, Tần Lưu Tây Triệu Vương, đầy ẩn ý: “Ngài thật sự xem ? Quẻ đáng giá lắm đấy, thể xu cát tị hung (tránh dữ tìm lành) đấy!”
Trong lòng Triệu Vương lộp bộp một cái, chút hoảng hốt.
nãy trót tuyên bố tin quái lực loạn thần, giờ mà đổi ý thì chẳng khác nào tự vả mặt .
Thế là im lặng, trơ mắt xe ngựa của Tần Lưu Tây rời .
Đợi nàng khuất, Triệu Vương mới hậm hực với Ngọc Lệnh Lan: “Vừa Bá Ẩn ngăn cản ? Ả chỉ là một khôn đạo, mà dám nh.ụ.c m.ạ hoàng tộc, ăn hỗn xược, quả thực to gan lớn mật!”
Ngọc Lệnh Lan khuyên giải: “Vương gia, nếu lôi kéo về phe thì cũng chớ nên đắc tội. Nàng hạng thần côn tầm thường .”
Triệu Vương cau mày.
Ngọc Lệnh Lan thấy vẻ mặt phục của , hạ giọng : “Huyền môn đạo thuật thâm sâu khó lường. Người tu hành chân chính thể biến hóa khôn lường. Ngài tuy là dòng dõi hoàng tộc cao quý, nhưng cũng chỉ là phàm. Nếu nàng nổi giận, dùng thủ đoạn âm hiểm quỷ bí đối phó với ngài, ngài tránh ?”
Triệu Vương nổi da gà : “Không đến mức đó chứ?”
“Kỳ nhân dị sĩ đương nhiên tính khí riêng, bởi vì họ bản lĩnh.” Ngọc Lệnh Lan theo hướng chiếc xe ngựa biến mất, : “Đắc tội với nàng , chỉ hại chứ lợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1014-thap-nen-cau-nguyen-cho-trieu-vuong.html.]
Nghe xong, Triệu Vương càng thêm uất ức. Lần đầu tiên cảm thấy phận Vương gia của vô dụng đến thế, nhẫn nhục một nữ đạo sĩ.
Thật khó chịu!
khó chịu thì khó chịu, vẫn còn chút lý trí, ngu ngốc đến mức nhất quyết gây sự với Tần Lưu Tây. Một phần là lời khuyên của quân sư Ngọc Lệnh Lan, phần khác là... câu đầy ẩn ý của Tần Lưu Tây cứ khiến thấy rợn .
Mẹ kiếp, con mụ độc!
Thư Sách
Triệu Vương và Ngọc Lệnh Lan rời khỏi Trường Sinh Điện. ngờ, bước chân vương phủ, tấm biển gỗ nạm sắt nặng trịch đầu cổng bỗng nhiên rơi xuống, lao thẳng đầu Triệu Vương.
Đầu óc Triệu Vương trống rỗng, chân tay cứng đờ, tránh .
“Vương gia cẩn thận!” Ngọc Lệnh Lan ngay phía , thấy thế liền đẩy mạnh .
Tấm biển rơi xuống đất đ.á.n.h rầm một tiếng kinh thiên động địa. Lực va chạm mạnh khiến một chiếc đinh lỏng lẻo b.ắ.n , theo quán tính xượt qua khóe mắt Triệu Vương đang ngã sõng soài đất, kéo theo một vệt m.á.u dài.
“Á á á! Mắt của !” Triệu Vương ôm lấy khóe mắt, gào lên t.h.ả.m thiết.
Thôi xong , sắp thành mù ! Mù một mắt thì còn diễn trò tranh ngôi đoạt vị gì nữa?
Nhìn thấy màn sương m.á.u mắt, Triệu Vương kinh hãi tột độ, hai mắt trợn ngược ngất lịm .
“Mau! Mau mời thái y!”
Triệu Vương phủ loạn cào cào cả lên.
Chỉ Ngọc Lệnh Lan ánh mắt lóe lên tia phức tạp. Nàng quả thực dễ chọc.
Cùng lúc đó, xe ngựa.
Tần Lưu Tây đang trả lời câu hỏi của Tiểu Nhân Sâm Tinh.
“Đừng bậy nhé. Ta kẻ lòng hẹp hòi, hạ độc thủ với ? Là do xui xẻo, cứ thích sấn sổ gần đấy chứ.” Tần Lưu Tây kiên quyết phủ nhận cáo buộc của Tiểu Nhân Sâm Tinh rằng nàng ám hại Triệu Vương.
Tiểu Nhân Sâm Tinh khẩy: "Ngươi xem tin ngươi ?"
Đằng Chiêu lên tiếng: “Hắn dính chút âm khí ở , vốn dĩ vận đen đủi . dù cũng là hoàng tử, mang dòng m.á.u rồng (long khí), tuy gặp xui xẻo tai họa nhỏ nhưng sẽ m·ất m·ạng .” Thánh thượng là thiên tử, thiên t.ử là rồng, là con của rồng, đương nhiên cũng long khí bảo hộ.
Vừa nãy Tần Lưu Tây chỉ vài bước cửa Trường Sinh Điện, tiện tay bố trí một cái Tụ Âm Trận đơn giản, thu hút âm khí xung quanh . Âm khí đó nàng cũng chịu một phần, còn Triệu Vương là vạ lây.
, chính là vạ lây. Đã đen còn lắm lông, xui càng thêm xui, ắt gặp tai nạn.
Đằng Chiêu hỏi: “Sư phụ, nếu thực sự mang vạn lượng vàng đến xem bói, giúp xu cát tị hung thật ?”
“Đương nhiên là . Nhận tiền việc, quy tắc ở cũng áp dụng. Hắn bỏ vạn lượng vàng tiền từ thiện để tránh họa, cũng coi như tiêu tiền mua bình an.” Tần Lưu Tây : “Chỉ là chút họa sát cỏn con, c·hết , giúp tránh thì . Số tiền đó đổi thành lương thực áo ấm cứu tế cho nạn dân, giúp họ qua mùa đông giá rét . Đáng tiếc, tên quỷ nghèo đó sĩ diện hão keo kiệt, chịu mắc bẫy.”
Tiểu Nhân Sâm Tinh thắc mắc: “Cũng đến nỗi nghèo, dù cũng là một Vương gia mà.”
“Càng là những kẻ mưu đồ đại sự như bọn họ thì càng cần nhiều tiền. Một vạn lượng vàng khối việc, kể cả mang phát cháo bây giờ cũng đổi tiếng thơm. dùng một vạn lượng vàng chỉ để đổi lấy một quẻ bói của thần côn, những thấy phí phạm mà nếu truyền ngoài, chắc chắn sẽ ngự sử buộc tội, hoàng đế lão cha của cũng mắng cho tát nước mặt.”
Thử nghĩ mà xem, bão tuyết nghiêm trọng, quốc khố rỗng tuếch, triều đình đang vắt óc kiếm tiền cứu tế. Hắn đường đường là một Vương gia, tiền quyên góp đem xem bói, ai mà c.h.ử.i cho?
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tần Lưu Tây, Tiểu Nhân Sâm Tinh thầm thắp nến cầu nguyện cho Triệu Vương. Ngươi xem, ngươi cứ nhất quyết dâng đến tận cửa để mắng là vì cái gì cơ chứ?
(Hết chương 1014)