Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1012: Kinh sư không có kẻ ngu dốt

Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:02:43
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiễn Tần Lưu Tây xong, Minh Hồi bế cô cô nhỏ Minh Trăn đến tìm ông nội. Tiểu nha đầu thấy cha liền giãy giụa đòi sang.

“Cục cưng của cha, con tỉnh ?” Minh Vương bế cô con gái nhỏ, lòng mềm nhũn. Nhất là khi con bé thơm chụt một cái má ông, dù dính đầy nước miếng nhưng ông vẫn tít mắt.

Chơi đùa với con gái một lúc, Minh Vương đưa cho con bé chiếc bánh ngọt sang bàn chuyện với cháu nội. Ông chỉ một mụn cháu trai duy nhất , con gái còn quá nhỏ, chuyện lớn nhỏ trong nhà chỉ thể thương lượng với Minh Hồi.

Ông kể rành mạch chuyện đại nghịch bất đạo mà Tần Lưu Tây đề cập.

“Con thấy chuyện thế nào?” Minh Vương hạ thấp giọng.

Minh Hồi xong cũng ngạc nhiên kém. Hắn Tần Lưu Tây là tu hành, bản lĩnh trừ tà bắt quỷ, chữa bệnh cứu tầm thường, nhưng ngờ tâm nàng lớn đến .

Muốn tạo phản ư?

Đầu óc Minh Hồi ong ong, m.á.u nóng dồn lên mặt, đỏ bừng vì hưng phấn đến quên hết tất cả.

Minh Vương bộ dạng khó giấu vẻ phấn khích của cháu nội, khóe miệng giật giật. Ông quên mất thằng cháu vốn dĩ là một kẻ điên chỉ sợ thiên hạ loạn. Trước thể ốm yếu mang bệnh tim, sống c·hết lúc nào, nên ông cũng chiều chuộng, để nó sống bừa bãi cho thỏa đời.

Ai ngờ sự nuông chiều đó biến nó thành một bá vương kinh thành, hành sự ngang ngược kiêu ngạo, chẳng khác gì kẻ điên.

Trên đời chuyện gì Minh Hồi dám , chỉ chuyện nghĩ mà thôi!

Nghe xong kế hoạch táo bạo của Tần Lưu Tây, e là đang thầm may mắn vì bắt kịp chuyến tàu !

Quả nhiên, Minh Hồi hào hứng hỏi: “Nàng đẩy ai lên ngôi? Có kế sách gì ? Định thế nào?”

Thư Sách

Mặt Minh Vương đen sì: “Con nghiêm túc chút cho ! Đây là chuyện lớn, sơ sẩy một chút là tru di cửu tộc đấy, mấy trò gà bay ch.ó sủa con . Minh Vương phủ từ khi cha cởi giáp về quê đến nay từng tham gia chuyện tranh giành ngôi vị. Nhà là phái bảo hoàng trung thành, ai hoàng đế thì vị thế của Minh Vương phủ cũng đổi.”

Minh Hồi lắc đầu: “Lão nhân , vương vị nào là bất biến cả. Nhất là chúng chỉ là dị tính vương (vương khác họ). Năm xưa tước vị là do ông cố tổ nhanh chóng quyết định đem hai mươi vạn binh mã quy thuận tân quân Thái Tổ, lập công lao hãn mã nên mới giữ bảng hiệu vàng son .”

Minh Vương nhướng mày.

tước bỏ nghĩa là thánh thượng nhân từ tước. Đối với hoàng tộc, vương vị bớt một cái là một cái. Ai kẻ đang sống sờ sờ ngày nào bất thình lình nổi điên tạo phản ? May mà cha con đoản mệnh c·hết sớm, chỉ là một lão phế vật ham mê phong hoa tuyết nguyệt, còn con thì mang bệnh tim bẩm sinh đoản mệnh. E là sớm mong chờ Minh gia tuyệt tự tuyệt tôn . Một khi nhà còn nối dõi, cái bảng hiệu sẽ tự nhiên rơi xuống mà tốn chút sức lực nào, chẳng mang tiếng .”

Nghe xem, cái giọng điệu ngông cuồng bất cần đời !

Chưa từng thấy ai tự trù ẻo như thế bao giờ.

Minh Vương tức giận đập bàn: “Hỗn xược! Con cái gì thế hả?”

Minh Hồi vắt chéo chân rung đùi, chẳng thèm để ý đến tiếng mắng của ông: “Nói thật thì thích , nhưng đó là thực tế. Người ngoài sáu mươi , thì sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa. Nếu chẳng may vài năm nữa , dựa cái thể rách nát của con và cô cô nhãi ranh , nghĩ con giữ nổi cái bảng hiệu vương phủ ?”

Minh Vương sặc, chỉ tay mặt cháu run rẩy: “Nghịch tử!”

Trù ẻo bản đủ, còn trù cả ông nội nó nữa!

“Cha đừng giận, ăn bánh !” Minh Trăn đưa miếng bánh lên miệng cha, sang giơ nắm đ.ấ.m nhỏ xíu dọa Minh Hồi.

Cơn giận của Minh Vương tan biến ngay tức khắc, ông ôm con gái hôn lấy hôn để: “Vẫn là Bảo Châu nhi của cha ngoan nhất, cha thương con lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1012-kinh-su-khong-co-ke-ngu-dot.html.]

Tên thật con gái tiện gọi bừa bãi, Minh Vương đặt cho con gái út cái tên mật là Bảo Châu. Tuy quê mùa nhưng hợp với phận tôn quý của cô bé.

Minh Hồi bĩu môi ông bố cuồng con gái, tiếp: “Tạm thời cho là còn nữa . Đương kim thánh thượng còn kiêng dè thanh danh nên chịu đựng động đến nhà . đời thánh thượng tiếp theo thì ? Trông cậy Thái t.ử - kẻ đạo đức giả chuyên diễn kịch đó ư? Hắn mà lên ngôi, sớm muộn gì cũng lấy Minh Vương phủ khai đao. Tại ư? Người đừng quên mẫu phi của con từng hiềm khích gì.”

Hiện tại Hiền phi và khuất của Minh Hồi thực là chị em họ. Minh Hồi là con gái một thừa kế gia sản, nhà đẻ của Hiền phi từng ý đồ chiếm đoạt tài sản đó. Hiền phi từ khi còn xuất giá tung tin đồn Minh Hồi giữ phụ đạo, khiến bà đời khinh bỉ.

Minh Vương ôm con gái, mày nhíu chặt: “Ý con là, nên theo phe ?”

“Có thể đ.á.n.h cược một .” Minh Hồi : “Người đừng quên những ai từng chịu ơn nàng . Ngay cả tên Mộc Uông Uông cũng coi nàng như tổ tông mà cung phụng. Thừa Ân Hầu mụn con trai chẳng cũng nhờ nàng ?”

Minh Vương nheo mắt suy nghĩ.

“Hoàng hậu nương nương chỉ một công chúa. Bà là mẫu nghi thiên hạ, bất kể hoàng t.ử nào lên ngôi cũng gọi bà là mẫu hậu, tôn bà Thái hậu. nếu Thái t.ử thực sự lên ngôi, mẫu phi của cũng sẽ phong Thái hậu. Đến lúc đó, ai mới là Thái hậu thực quyền, trong kinh thành ai mà chẳng ? Người cứ xem , nếu Thái t.ử đăng cơ, cuộc sống của Mộc Hoàng hậu và gia tộc bà sẽ chẳng dễ chịu .”

Nghe những lời phân tích , tâm trạng Minh Vương phức tạp. Dưới chân thiên tử, giới quyền quý mấy ai thực sự ngây thơ? Thằng cháu nội tuy ăn chơi lêu lổng nhưng đầu óc tỉnh táo, cái gì cũng hiểu, chỉ tiếc là một thể khỏe mạnh.

“Chuyện đợi lão tổ tông về, chúng hỏi ý kiến ngài .” Chuyện hệ trọng, Minh Vương vội quyết định. Dù Tần Lưu Tây cũng bảo hiện tại khởi sự ngay, nàng vẫn đang tập hợp "gánh hát rong" cơ mà.

theo lời Minh Hồi, những chịu ơn nàng đông đảo vô cùng, là nhân vật m.á.u mặt. Nếu nàng thực sự tập hợp cái "gánh hát rong" , thì nó còn là gánh hát cỏn con nữa, gọi là gánh hát nạm vàng nạm ngọc mới đúng!

Minh Vương nhất thời cảm thấy chút ghen tị. Rốt cuộc là kẻ nào may mắn thế, nàng dâng cơm tận miệng như ? Kiếp tu công đức lớn lắm ?

Kẻ may mắn mà Minh Vương đang tò mò lúc đang cầm một con hạc giấy, ngẩn .

Tề Khiên nắm chặt con hạc giấy, lẩm bẩm: "Đi khâm sai cứu tế ."

Đây là chính thức bắt đầu tích lũy công trạng. Cứu tế bão tuyết chính là bước đầu tiên.

Tuy thánh chỉ, nhưng Tề Khiên tin tưởng năng lực của Tần Lưu Tây. Nàng dùng cách báo tin thì chắc chắn nắm chắc phần thắng. Vậy cũng chuẩn sẵn sàng mới .

“Người , triệu tập Đặng và các vị mưu sĩ đến phòng nghị sự.” Tề Khiên lệnh cho gã sai vặt, đưa con hạc giấy ngọn lửa nến thiêu rụi.

Con đường mở mắt, bước thôi.

(Hết chương 1012)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...