Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1011: Lôi kéo Minh Vương phủ lên thuyền giặc

Cập nhật lúc: 2025-12-01 00:02:42
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Minh Dục ngờ Tần Lưu Tây đến đây là để bắt phối hợp với tên "ẻo lả" cài hoa bắt ác quỷ. Đôi mắt to như chuông đồng của trợn trừng, suýt lồi cả ngoài.

“Dựa cái gì phối hợp với hả? Nam nữ phối hợp việc mới mệt, ít nhất cũng là nữ nhân chứ!” Cái tên ẻo lả ẽo ợt , chẳng là "thỏ nhi gia" (trai bao) ?

“Ngươi chẳng là âm binh ? Hiệp trợ Vô Thường bắt quỷ trốn là chuyện bình thường mà?” Tần Lưu Tây thản nhiên đáp: “Hơn nữa, ngươi là âm binh tên trong danh sách đàng hoàng, chịu việc mà suốt ngày ăn vạ ở Minh Vương phủ dắt trẻ con dạo là thế nào? Lười biếng cũng mức độ thôi chứ!”

Minh Dục cãi: “Ta là quyền tự do của , cần gì đến thiên sư dương gian như ngươi quản?”

Thư Sách

“Lưu luyến nhân gian chuyện , nhất là khi ngươi đang giữ chức âm binh. Không việc mà chiếm chỗ, ngươi định ăn ?” Tần Lưu Tây liếc xéo : “Ta xen chuyện của ngươi, chỉ nhắc nhở ngươi một câu: Ta quen ở Quỷ giới đấy!”

Cho nên liệu hồn mà , cẩn thận cho ngươi " giày nhỏ" (gây khó dễ).

Minh Dục: “!”

Mẹ kiếp!

chống lưng thì ngon lắm ? Thôi , lão t.ử dây ngươi là chứ gì!

“Ác quỷ ở ? Mau tìm!” Minh Dục hầm hầm lôi Ngụy Tà , giọng bực bội đầy ghét bỏ vọng theo gió: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng sấn sổ nhé, lão t.ử chỉ thích phụ nữ thật thôi!”

Thấy hai con quỷ khuất, Tần Lưu Tây sang tiếp tục chuyện với Minh Vương.

Minh Vương bưng chén , hỏi dò: “Quan chủ đến chắc chỉ để mời lão tổ tông nhà việc chứ?”

Tần Lưu Tây thẳng vấn đề: “Vương gia thấy Thái t.ử đương triều thế nào?”

Đôi mắt già nua của Minh Vương lóe lên tia tinh quang: “Thái t.ử điện hạ ư? Sao Quan chủ hỏi ?”

“Thì ngài thấy tướng nên việc lớn, trở thành minh quân ?”

Minh Vương ánh mắt lấp lóe, giả lả: “Thánh thượng đích sắc phong trữ quân, tự nhiên ngài chỗ hơn . Còn chuyện gánh vác trọng trách , trong triều đông đảo năng thần, thánh thượng cũng đang khỏe mạnh, chắc chắn sẽ dạy dỗ Thái t.ử trở thành một minh quân.”

Tần Lưu Tây cúi đầu nhấp ngụm . là cáo già!

Minh Vương liếc nàng, hỏi : “Quan chủ gặp Thái t.ử ? Chẳng lẽ Thái t.ử đương triều lọt mắt xanh của ngài?”

“Chưa từng gặp.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt đáp: “Chỉ là hiện giờ thiên tai bão tuyết hoành hành, triều đình, từ Thái t.ử đến các vị Vương gia đều im thin thít như gà rù, chẳng ai dám xin lệnh khâm sai cứu tế cả!”

“Không ngờ Quan chủ là tu hành xuất thế mà cũng quan tâm đến chuyện triều chính.” Minh Vương nhướng mày nhận xét.

Tần Lưu Tây nhạt: “Chẳng lẽ toẹt quan tâm vì xúi giục tạo phản ?”

Phụt.

Minh Vương phun cả ngụm ngoài, trợn tròn mắt nàng: “Ngài cái gì cơ?”

Tạo phản?

Ông vội vàng ngoài, thấy ai, bèn hạ thấp giọng: “Hôm nay ngài uống rượu ?” Nói linh tinh cái gì thế .

“Đâu , chỉ thuận miệng chơi thôi.”

Mặt Minh Vương tái mét: “Ngài sợ báo với thánh thượng ?”

Đây là tội mưu phản đấy! Tin , ông chỉ cần bẩm báo một câu, Thanh Bình Quan của nàng sẽ san phẳng ngay tức khắc?

“Ngài bằng chứng ?” Tần Lưu Tây như : “Đừng bịa đặt nhé, tu hành, thể tạo phản ?”

Minh Vương: “...”

Chính mồm ngài đấy thôi. Sao hả, thần cũng là ngài, mà quỷ cũng là ngài ?

Minh Vương liếc nàng: “Ngài đang trêu chọc lão phu đấy ?”

“Bần đạo dám. Chỉ hỏi ngài một câu, nếu thực sự chuyện đó, Minh gia định về phe nào?”

Hô hấp Minh Vương rối loạn, đáp: “Minh gia xưa nay là phái bảo hoàng, ai hoàng đế cũng như . Hơn nữa, cả nhà Minh gia , già thì già, yếu thì yếu, bé thì bé, cả nhà đều sống dựa phúc ấm tổ tiên để mà thôi.”

“Nói cách khác, bất kể ai hoàng đế, các ngài đều sẽ ủng hộ, đúng ?”

Cũng lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1011-loi-keo-minh-vuong-phu-len-thuyen-giac.html.]

nàng như , chẳng lẽ thực sự đẩy tạo phản? Nàng chọn ai? Đường đường là tu hành, một đạo trưởng, ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế?

“Không chứ, ngài thực sự tạo phản ?” Minh Vương nhịn hỏi , giọng bé tí như muỗi kêu.

Tần Lưu Tây đáp: “Cũng hẳn gọi là tạo phản. Chẳng qua đế tinh đang rơi rụng, ủng hộ một khác lên ngôi mà thôi.”

Đây là cuộc chiến tranh giành ngai vàng nữa.

Minh Vương tò mò: “Là ai?”

Kẻ xui xẻo nào lọt mắt xanh của nàng thế?

Tranh đoạt ngôi vị, đó là một cuộc chiến đẫm máu, giẫm lên vạn xác c·hết khô mới lên ngai vàng chí cao vô thượng đó. Quá trình đao kiếm vô tình, thế sự xoay vần, sơ sẩy một cái là tru di cửu tộc.

“Vương gia tham gia một cổ phần ?”

Minh Vương nâng chén lên nhấp một ngụm, lảng sang chuyện khác: “Ngài nếm thử , là Đại Hồng Bào thượng hạng đấy, lão phu cũng chỉ kiếm nửa cân thôi.”

Hah, cáo già thành tinh .

Tần Lưu Tây : “Một đời vua một đời thần. Vương gia nửa xuống lỗ , tiền đồ tự nhiên cần lo nghĩ. tiểu vương gia năm nay mười lăm nhỉ? Ta thấy bệnh tim của đỡ nhiều, sinh con đẻ cái thành vấn đề. Nghe ở kinh thành một phủ Bá tước, vốn dĩ cũng phong quang, nhưng con cháu đời ai xuất sắc, tổ ấm dày đến mấy cũng phá sạch, gia đạo sa sút, chỉ còn hư danh tước vị mà túi rỗng tuếch. Nghe đồn họ còn mượn quần áo của để dự tiệc nữa đấy.”

Minh Vương: “...”

Sao Đại Hồng Bào hôm nay uống đắng thế nhỉ?

Tần Lưu Tây thấy ông , bèn nhấp một ngụm , tấm tắc khen: “Trà ngon thật đấy. Không vài chục năm nữa, bần đạo xin uống, còn uống thứ thế .”

Xác định , con nha đầu đang bóng gió xỉa xói Minh Vương phủ của ông!

Minh Vương : “Ngài cũng đấy, cháu nội bệnh tim, chịu vất vả, cũng gánh vác nổi việc lớn. Chuyện thành còn dễ hỏng việc, thế thì chút nào.”

“Quân t.ử bức tường sắp đổ. Đâu cần tiểu vương gia đích trận? Những bộ hạ cũ của Minh Vương phủ vẫn luôn trông cậy các ngài đấy.”

Ánh mắt Minh Vương sắc bén: “Quan chủ đối với chuyện triều chính cũng nhạy bén thật đấy, thua kém đấng nam nhi nào!”

“Ta hiểu gì, chỉ là đang tập hợp gánh hát rong thôi mà.” Tần Lưu Tây : “Phú quý , chuyện trăm năm bất biến, đều đời đời vun đắp kinh doanh, đúng ?”

“Cho nên đó là ai?”

Tần Lưu Tây mỉm nhạt: “Ai là khâm sai cứu tế, thì chính là đó. Hiện tại các ngài cần gì cả. Đến lúc cần thiết, Minh Vương phủ nên ở bên nào là .”

Minh Vương kinh ngạc.

Ông uống cạn chén , hỏi: “Lão phu thể , Quan chủ là tu hành xuất thế, dính líu chuyện ? Chẳng lẽ ngài cũng Quốc sư một vạn ?”

Câu hỏi phần sắc bén, và mang theo chút lạnh lùng.

Tần Lưu Tây giận, nước trong chén, giọng trong trẻo đáp: “Bởi vì thiên hạ sắp loạn, mà thể để nó loạn, càng thể để sinh linh đồ thán, trở thành vật tế thần cho lão yêu quái nào đó.”

Đồng t.ử Minh Vương chấn động. Lời là ý gì?

Tần Lưu Tây mỉm ông: “Cho nên, lão Vương gia , cùng chuyện lớn . Giống như chuyện Nữ Oa vá trời !”

(Hết chương 1011)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...