Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1010: Ngụy Tà gặp rắc rối
Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:57
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân lúc Tần Lưu Tây đang kê đơn thuốc, Thành phu nhân kéo Đồng Diệu Nhi ngoài hỏi han về sự xuất hiện của nàng ở quán . Nghe xong lời giải thích, bà khỏi cảm thán.
“Thật đúng là duyên phận. Nếu con lòng việc thiện thì gặp Bất Cầu quan chủ, đến quán . Nếu các con đến, Ngũ nương e là chịu khổ lớn .” Nhớ cảnh con gái điên loạn, Thành phu nhân vẫn còn sợ hãi. Chưa đến bệnh tình chữa , chỉ riêng cảnh tượng lúc đó mà nhà họ Bạch đồn ngoài, thì thanh danh của Thấm Nhi coi như tiêu tan.
Bị quỷ nhập, phát điên... tin đồn thì ai còn dám đến xem mắt con gái bà nữa?
Đồng Diệu Nhi trấn an: “Đó là phúc báo của Ngũ nương, gặp nạn hóa lành. Đại cữu mẫu đừng lo lắng quá, qua kiếp nạn , chắc chắn sẽ cả đời thuận buồm xuôi gió.”
Thành phu nhân trêu chọc: “Nghe con , từ khi khỏi bệnh, con tin đạo thuật, chẳng những thờ bài vị trường sinh trong phòng, ngày đêm thắp hương, mà ngày thường cũng chăm việc thiện. Giờ mở miệng là phúc báo, nhân quả, chẳng lẽ con định tu thật đấy ?”
Đồng Diệu Nhi ngượng ngùng : “Con chỉ tin đạo của một thôi.”
Thành phu nhân nhướng mày. Nhìn dung mạo điềm tĩnh, ôn hòa của nàng khiến cảm thấy ấm áp, dễ chịu, bà : “Con tự chừng mực là . À đúng , con xem nên trả bao nhiêu tiền quẻ thì hợp lý?”
“Đại cữu mẫu cứ tùy tâm là .” Đồng Diệu Nhi đáp: “Con thờ bài vị trường sinh cho tỷ là vì tin đạo của tỷ . Khi gặp thiên tai, con cũng lấy danh nghĩa Quan chủ để việc thiện, góp chút sức mọn.”
Thành phu nhân khó hiểu: “Tại lấy danh nghĩa của khác? Làm việc thiện tích đức, nếu con tự thì công đức chẳng thuộc về con ?”
“Dù lấy danh nghĩa của tỷ , con tin phần công đức phúc báo của con cũng sẽ thiếu. Còn tỷ ...” Đồng Diệu Nhi nghiêng đầu, : “Con cảm giác Quan chủ tỷ tỷ cần những công đức tín ngưỡng hơn con.”
Cảm giác mơ hồ, nhưng nàng cứ đinh ninh như . Cho nên nàng dùng danh nghĩa Tần Lưu Tây để việc thiện, hy vọng thiện báo đều sẽ đến với Tần Lưu Tây.
Thành phu nhân kìm xoa đầu nàng: “Con bé , tâm địa thật thuần lương.”
Đồng Diệu Nhi mỉm .
Thư Sách
Thành phu nhân chuẩn một tờ ngân phiếu ngàn lượng đưa cho Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây chỉ rút hai tờ trăm lượng, với Thành phu nhân: “Số tiền còn xin phu nhân đổi thành lương thực thô hoặc áo bông cũ, gửi đến tay những nạn dân gặp thiên tai .”
Thành phu nhân ngẩn , cảm thán: “Quan chủ đại thiện!”
Tần Lưu Tây , tiếp: “Chứng táo uất của Thành tiểu thư, tuy cũng do kinh nguyệt đều gây rối loạn âm dương, lục phủ ngũ tạng, nhưng quan trọng hơn là do yếu tố bên ngoài. Có những vì tự ti mà canh cánh trong lòng lời của khác, thậm chí tự chui đầu rọ, cho rằng đối phương đúng. Đây thực chất là một sự ngược đãi về tinh thần. Muốn tâm tình rộng mở, đừng để những kẻ luôn miệng ‘ cho ngươi’ lởn vởn bên cạnh. Đôi khi cái gọi là ‘ cho ngươi’ , thực chất chỉ là đẩy ngươi xuống vực sâu mà thôi.”
Thành phu nhân rùng , gật đầu: “Ta hiểu .”
Tần Lưu Tây rút kim châm, đưa đơn thuốc, trò chuyện thêm vài câu với Đồng Diệu Nhi cáo từ .
Ra khỏi quán , trời đổ mưa tuyết lông ngỗng.
Tiểu Nhân Sâm Tinh đang ngậm một miếng bánh sữa bò mềm mịn, nhai hai cái nuốt chửng, than thở: “Tuyết tạnh hai hôm rơi tiếp, bao giờ mới dứt đây.”
“Sắp Tết .” Tần Lưu Tây hứng một bông tuyết, nó tan chảy trong tay, : “Cái Tết e là khó sống đây.”
Lời dứt, nàng đầu sang một bên. Ngụy Tà - nhiều ngày thấy tăm - bỗng xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, phong trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1010-nguy-ta-gap-rac-roi.html.]
“Các ngươi từ trong đó ? Ăn ngon uống sướng thoải mái quá nhỉ, báo hại lão t.ử mệt c·hết.” Ngụy Tà chỉ hộp điểm tâm tay Tiểu Nhân Sâm Tinh, : “Nhanh lên, hóa vàng cho lão t.ử lót chút coi.”
Tiểu Nhân Sâm Tinh mặt đầy vẻ tiếc rẻ. Bánh sữa bò mềm như mây, thơm nức mùi sữa, ăn ngon lắm, còn đắt nữa, nỡ.
Tần Lưu Tây liếc mắt hiệu. Hắn đành ngậm ngùi lấy hai miếng, nhờ Đằng Chiêu hóa vàng.
Lát , tay Ngụy Tà xuất hiện hai miếng bánh sữa bò. Hắn ăn ngấu nghiến vài miếng là hết sạch, lúc mới với Tần Lưu Tây: “Ngươi cũng bố thí cho chút công đức .”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Gặp chuyện gì ?”
Mặt quỷ trắng bệch của Ngụy Tà chuyển sang xanh lè: “Đợt bão tuyết c·hết nhiều quá, hồn câu xuể. Hôm câu một tên ác nhân, c·hết xong nuốt chửng hai hồn ma mới, biến thành ác quỷ chạy thoát.”
“Ngươi chỉ chút bản lĩnh đấy thôi ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh trợn tròn mắt nghi ngờ.
Ngụy Tà bực bội lườm : “Giỏi thì ngươi ? Hổ cũng lúc ngủ gật chứ. Người c·hết trong trận bão tuyết chỉ một hai . Có nhà c·hết t.h.ả.m cả nhà vì tuyết đè sập nhà, c·hết cóng hết. À đúng , bên Long Khe Núi (khe núi rồng) còn xảy tuyết lở, đường cái chặn hết .”
Long Khe Núi là con đường huyết mạch giao thông Nam Bắc, hai bên đều là núi cao, nếu chặn thì vô cùng bất tiện.
Ngụy Tà tiếp: “Hiện giờ âm sai còn kịp kéo từng hồn về, chỉ đành xâu thành chuỗi, đứa nào đứa nấy. Chứ cứ về về từng lượt một thì mòn cả cửa quỷ môn quan. Ta cũng thế.”
Nói giơ sợi xích câu hồn trong tay lên. Sợi xích dài co giãn lủng lẳng một chuỗi hồn ma lớn nhỏ, ước chừng hơn hai mươi .
Hắn thế, khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo, âm khí ngút trời.
Khóe miệng Tiểu Nhân Sâm Tinh giật giật. Xâu thành chuỗi thế , định nướng lửa ?
“Quỷ nhiều quá, khó tránh khỏi sơ sót. Lúc định câu thêm một hồn mới thì tên ác quỷ nhân cơ hội nuốt chửng hai hồn ma, giãy thoát khỏi xích chạy mất.” Ngụy Tà sa sầm mặt: “Quỷ chạy thoát khỏi tay , chắc chắn bắt về cho bằng . Nếu nuốt thêm một hồn nào nữa là tính lên đầu , tạo nghiệp lớn đấy! Thế nên mới đến tìm ngươi xin chút công đức, tăng cường quỷ lực để đối phó với thứ đó cho chắc ăn.”
Tần Lưu Tây hỏi: “Hắn trốn về kinh thành ?”
“Không sai.”
Tần Lưu Tây truyền cho một ít công đức, : “Đã là ác quỷ, nuốt hồn giúp tăng quỷ lực, nếm mùi vị thì chắc chắn sẽ ngừng c.ắ.n nuốt hồn phách. Gần đây trong kinh thành vì vụ tìm thiên tài địa bảo mà xuất hiện ít cô hồn dã quỷ, nếu kịp rút lui thì e là sẽ trở thành thức ăn cho tên ác quỷ đó. Ngươi đến Minh Vương phủ... Thôi, cùng luôn . Bên đó một âm binh, hai ngươi hợp sức mau chóng bắt .”
Tìm giúp đỡ?
Cái duyệt!
Có đồng đội thì đỡ một khổ sở chiến đấu, tiết kiệm chút quỷ lực, quá !
Tại Minh Vương phủ, Minh Dục bầu trời tối sầm, tuyết rơi càng lúc càng lớn, cảm giác gì đó . Cảm giác bất an y hệt cái ngày sát thần Tần Lưu Tây tìm tới cửa.
“Lão Minh, còn ở đó ?”
Minh Dục . Tần Lưu Tây dẫn theo thằng chắt bất hiếu Minh Vương, đang vẫy tay với . Mà phía nàng, còn một tên ẻo lả, cài hoa đầu, hai mắt sáng rực!
Con quỷ cái gì thế ?
(Hết chương 1010)