Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1006: Thiện quả báo đáp, ngộ đạo nhân gian

Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:53
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trận bão tuyết lớn bao trùm khắp nơi khiến kinh thành chật kín nạn dân. Các gia đình quyền quý trong thành cũng tổ chức phát cháo, tặng áo cũ để việc thiện. Tuy nhiên, tình hình năm nay nghiêm trọng hơn nhiều so với năm.

Tần Lưu Tây dẫn theo Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đến một ngôi miếu cũ nát phía Tây kinh thành. Nơi đó dựng lều phát cháo, dòng xếp hàng rồng rắn.

Mỗi khi nhận bát cháo nóng và chiếc màn thầu ngũ cốc đều lộ vẻ cảm kích, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Tần Lưu Tây lắng tai kỹ, thì họ đang cảm tạ lòng từ bi của chính nàng.

Lều cháo là do ai đó lập nên danh nghĩa của nàng. Và chỉ khi sự cảm tạ xuất phát từ tận đáy lòng như , công đức tín ngưỡng mới thực sự chuyển hóa và thấm linh đài của nàng.

“Ngươi lén lút lập lều cháo lúc nào thế?” Tiểu Nhân Sâm Tinh cũng thấy tiếng cảm ơn, ngạc nhiên Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không lập, là nàng xin phép lấy danh nghĩa của để .”

Mọi theo ánh mắt nàng. Một cô nương chừng mười bảy, mười tám tuổi đang đỡ dậy một đứa bé ăn mặc phong phanh, rét run cầm cập ngã xuống đất thét. Nàng nhận lấy cái bánh bao từ hầu đưa cho đứa bé, khoác thêm một chiếc áo bông cũ kỹ miếng vá lên nó.

Cô nương khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu, mày ngài mắt phượng, khí chất dịu dàng thanh nhã. Dù chỉ mặc bộ áo cũ đơn giản, đầu tóc trang sức cầu kỳ, nhưng vẻ điềm tĩnh toát từ nàng hề che lấp.

“Cô nương là ai thế? Công đức nồng đậm quá.” Tiểu Nhân Sâm Tinh mà thèm thuồng, ghen tị với vầng kim quang công đức rực rỡ .

Tần Lưu Tây miếng ngọc phù đeo bên hông nàng , : “Là cô nương nhà Đồng Tế tửu năm xưa.”

Đây chính là cô nương mà nàng từng cứu khỏi Trường Xuyên Bá phủ. Khi đó, hồn phách nàng tà đạo giam quỷ cổ, may nhờ công đức hộ thể mới tổn hại.

Không ngờ mấy năm trôi qua, cô nương vẫn khắc ghi ân tình, trả cho nàng một phần thiện quả to lớn như .

Chỉ việc , đừng hỏi tiền đồ.

Câu vang lên trong đầu Tần Lưu Tây. Bỗng nhiên, tảng đá nặng trĩu trong lòng vì cái c·hết của sư phụ như nhấc bổng , tâm trí nàng trở nên sáng tỏ thông suốt.

Những nàng từng giúp, những việc nàng từng , những thiện lương nàng từng gieo, hề uổng phí. Luôn nhớ đến và báo đáp nàng bằng thiện quả.

Tần Lưu Tây cô nương mắt và những nạn dân đầy lòng ơn, mặt lộ vẻ an nhiên tự tại.

Tín ngưỡng lưu chuyển, ngộ đạo nhập tâm.

Thấy Tần Lưu Tây chìm trạng thái vong ngã, Tiểu Nhân Sâm Tinh huých nhẹ eo Đằng Chiêu, thì thầm: “Sư phụ ngươi thế mà cũng ngộ đạo .”

Trong mắt Đằng Chiêu ánh lên tia sáng rạng rỡ, hai tay nắm chặt. Bao giờ mới thể đuổi kịp bước chân sư phụ đây? Xem nỗ lực ngày thường vẫn đủ.

Ngộ đạo ...

Đằng Chiêu đầu những nạn dân co ro trong gió rét, lắng lời họ , sang cô nương khí chất xuất chúng trong bộ áo cũ . Bỗng nhiên, cũng hiểu điều gì đó.

Tiểu Nhân Sâm Tinh hai thầy trò mỗi một vẻ mặt giác ngộ, khóe miệng giật giật.

Đi cùng cái đôi thầy trò biến thái , cảm thấy đúng là phế vật!

Đồng Diệu Nhi dậy, dường như cảm nhận ánh mắt dõi theo , nàng quanh. Khi thấy Tần Lưu Tây, nàng sững sờ một chút vui mừng khôn xiết bước nhanh tới.

Tần Lưu Tây thoát khỏi trạng thái ngộ đạo, mỉm cô nương đang tới.

“Tỷ tỷ?”

Tần Lưu Tây ướm thử chiều cao của nàng, nhẹ nhàng chạm tay lên đầu nàng, : “Mấy năm gặp, cao lên đấy.”

Đồng Diệu Nhi xúc động, đuôi mắt hoe đỏ: “Tỷ đến kinh thành khi nào ? Chúng tìm chỗ chuyện nhé?”

Tần Lưu Tây gật đầu đồng ý.

Đồng Diệu Nhi mời nàng một quán , gọi một ấm Phổ Nhĩ lâu năm và vài đĩa điểm tâm tinh xảo. Đôi mắt hạnh của nàng sang Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh.

“Đây là đồ của , Huyền Nhất. Còn đây là Tần Sâm, t.ử danh nghĩa trong quan.” Tần Lưu Tây giới thiệu.

Đồng Diệu Nhi mỉm với hai , đẩy đĩa điểm tâm sang: “Điểm tâm ở Noãn Đường ngon, các nếm thử xem, nếu thiếu thì cứ gọi thêm.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh hớn hở: “Đa tạ cô nương, cô nương thật là nết cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1006-thien-qua-bao-dap-ngo-dao-nhan-gian.html.]

Đồng Diệu Nhi thấy bé trắng trẻo đáng yêu, thoang thoảng mùi d.ư.ợ.c liệu dễ chịu nên cảm tình, đáp: “Đệ thích là .”

Tần Lưu Tây bộ quần áo cũ nàng, khuôn mặt nàng, : “Hồng loan tinh động , chắc là định ngày cưới nhỉ? Sao còn ngoài việc thiện thế ?”

Đồng Diệu Nhi vuốt nhẹ tóc mai, đỏ mặt : “Hôn kỳ định tháng Ba năm . Sau khi xuất giá chắc tự ngoài việc thiện như thế nữa . Hôm nay cũng là cầu xin cha mãi mới ngoài đấy.”

“Muội lòng là , nhưng hôm nay, việc thiện thì cứ sai , đừng tự ngoài nữa.” Tần Lưu Tây khuyên: “Muội sắp lấy chồng . Nạn dân chịu khổ vì bão tuyết nhiều, ai cũng cả. Bản họ gặp nạn, trong lòng chất chứa oán khí, sẽ chuyện gì. Nếu lỡ va chạm , ảnh hưởng đến hôn sự thì phiền phức lắm.”

Đồng Diệu Nhi gật đầu: “Muội cũng chỉ tùy hứng thôi. Ở nhà cũng sắp xếp theo bảo vệ . Tỷ yên tâm, về nhà sẽ an tâm chờ gả.”

Thư Sách

“Cháo lều lấy danh nghĩa ?”

Đồng Diệu Nhi gật đầu, rụt rè giải thích: “Muội ý gì khác , chỉ tích chút phúc đức cho tỷ thôi. Tỷ là đại ân nhân của mà.”

“Cảm ơn .” Tần Lưu Tây bảo nàng tháo miếng ngọc phù xuống: “Để gia trì thêm cho chút may mắn, bảo đảm bình an thuận lợi, phúc lộc song .”

Một miếng khi đói bằng một gói khi no, đây là phúc báo cô nương xứng đáng nhận .

Đồng Diệu Nhi vội vàng tháo ngọc phù xuống, cung kính đưa cho nàng bằng hai tay.

Tần Lưu Tây nhận lấy, một tay bắt ấn, miệng niệm chú chúc phúc, tay nắm chặt ngọc phù. Khi câu chú cuối cùng dứt, thuật quyết nhập ngọc phù. Ngay cả Đồng Diệu Nhi cũng thể thấy ngọc phù ánh lên sắc màu rực rỡ, càng thêm trong trẻo ôn nhuận.

“Cầm lấy .”

Đồng Diệu Nhi nhận , cảm giác ấm áp truyền tay, ngọc chất mịn màng hơn hẳn .

Đây đúng là bảo vật tiền cũng mua .

“Về sẽ tết dây đeo cổ.” Đồng Diệu Nhi .

Đeo bên hông dễ va đập, lỡ sứt mẻ thì đau lòng c·hết mất, đeo sát bên mới yên tâm.

Tần Lưu Tây mỉm gật đầu, hỏi: “Phu quân tương lai là con cái nhà ai thế?”

Đồng Diệu Nhi đỏ mặt đáp: “Tỷ cũng đấy.”

Tần Lưu Tây nhướng mày.

“Là Hùng nhị công t.ử của Hùng gia.”

Tần Lưu Tây: “...”

Được , quan hệ liên hôn của giới quyền quý kinh thành đúng là rắc rối. Mà hình như những nàng quen đều dễ thành đôi với thì . Vợ chồng Lận Thanh Đường là một cặp, giờ đến Hùng Nhị và Đồng Diệu Nhi.

Nàng đang định gì đó thì bên ngoài vang lên giọng nữ ồn ào, như xông nhã gian (phòng riêng).

Đồng Diệu Nhi thấy giọng thì nhíu mày, mặt thoáng hiện vẻ khó chịu và nhẫn nhịn.

“Diệu Nhi ...”

Cửa phòng đẩy mạnh , một phụ nữ mang theo mùi nước hoa nồng nặc bước .

(Hết chương 1006)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...