Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1005: Xin Quan chủ chỉ giáo cho một vài cách... kiếm tiền

Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:52
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tháng Chạp năm nay, một trận bão tuyết kéo dài nửa tháng gây t.h.ả.m họa ở vùng phía Bắc. Nhà cửa đổ sập, thương vong vô . Người dân vì sống sót đành rời bỏ quê hương về phía Nam hoặc đến kinh thành. trời lạnh cắt da cắt thịt, nhiều còn khỏi làng c.h.ế.t cóng giữa đường.

Số c.h.ế.t vì bão tuyết ngừng tăng lên. Giá cả lương thực, vải vóc, than củi sưởi ấm cũng theo đó mà tăng vọt. Tin dữ liên tiếp truyền về kinh thành, khiến lòng dân hoang mang. Trong dân gian bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại , rằng do thánh thượng vô đạo, sùng bái yêu đạo nên trời cao mới giáng xuống thiên phạt, ép thiên t.ử "Chiếu Tội Mình" (tờ chiếu tự nhận của vua).

Tin đồn truyền đến tai thánh thượng, ngài tức giận ném vỡ tan một cái chặn giấy bằng ngọc dương chi, liên tục gây áp lực lên Bộ Hộ, yêu cầu nhanh chóng cứu tế để cứu vãn danh dự hoàng gia.

Bộ Hộ cứu tế, nhưng quốc khố rỗng tuếch ! Trước đó thánh thượng vì xây Trường Sinh Tiên Cung "mượn" ít bạc của quốc khố, nợ cũ còn trả xong thì lấy tiền?

Mọi năm, chuyện cứu tế tiếng thơm dễ lấy lòng dân, các hoàng t.ử tranh vỡ đầu chảy máu. năm nay ai nấy đều im thin thít như chim cút, tránh thì tránh. Có vị còn cáo ốm, sợ hoàng đế lão cha ép nhận trách nhiệm.

Không tiền thì cứu tế kiểu gì? Nhất là khi nạn dân đang oán hận triều đình, cho rằng tai họa là do thánh thượng tin dùng yêu đạo. Lòng dân oán thán dậy đất, sơ sẩy một cái là "một trở ".

Hơn nữa, năm nay trời lạnh quá, ở trong nhà ủ ấm sướng , tội gì ngoài chịu rét?

Thế là việc cứu tế, cử ai khâm sai trở thành đề tài tranh cãi kịch liệt triều.

Chưa bàn xong chuyện cứu tế thì tin dữ biên quan ập tới. Trời quá lạnh, gia súc c·hết rét, các bộ lạc ngoại tộc đói quá hóa liều, tổ chức cướp bóc lương thực và quần áo mùa đông ở biên giới.

Biên quân đ.á.n.h một trận thắng, nhưng là "thắng thảm": g·iết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Lý do là lính tráng đói rét còn sức chiến đấu. Điều tra mới quân lương và áo bông tham ô, binh sĩ phẫn nộ suýt gây binh biến.

Giờ biên quan đang đòi tiền nợ lương, nếu giải quyết thì binh biến là cái chắc.

Chỗ nào cũng đòi tiền, quan Bộ Hộ sầu đến rụng cả tóc. Chỉ thiếu nước cầu xin Quốc sư dùng phép "biến cát thành vàng" cho xong. Nghèo quá mà!

Cái Tết định dễ chịu !

Để gom tiền cứu tế, trong cung cắt giảm chi tiêu. Hậu cung phi tần, từ Hoàng hậu trở xuống đều quyên góp tiền riêng. Quan trong triều cũng bấm bụng góp chút bổng lộc. tất cả chỉ như muối bỏ biển. Có bắt đầu nhắm đến đám phú thương giàu nứt đố đổ vách.

Xét về độ giàu , ai qua mặt thương nhân?

thương nhân trọng lợi, lợi ích thì họ chịu móc hầu bao? Đám cáo già lăn lộn thương trường tính toán kỹ lắm, tiếng bàn tính của họ khi vang tận nước ngoài chứ.

Trong khi triều đình còn đang tranh cãi, Bộ Hộ thì vắt óc tìm cách kiếm tiền, tân Tả thị lang Thôi Thế Học nhịn tìm đến Tần Lưu Tây.

Hắn một lòng vì dân, mới nhậm chức nên tạo thành tích để củng cố vị trí. Cơ hội cứu tế thể bỏ qua.

Lý do tìm Tần Lưu Tây là vì xin nàng một lời chỉ điểm, từ đó tìm hướng đúng đắn.

Trong mắt ngoài, đây thể là tà đạo, đường tắt. đường tắt thì tội gì đường vòng cho tốn thời gian? Thời gian đó để việc thực tế còn hơn.

Còn về danh tiếng ho , Thôi Thế Học chẳng quan tâm. Hắn chỉ cần kết quả. Kết quả , cứu dân, đó chính là danh tiếng .

Hơn nữa, xin bạn vong niên chỉ điểm bến mê, gọi là tà đạo ?

Thấy Thôi Thế Học tìm đến, Tần Lưu Tây nở nụ đầy ẩn ý, như kiểu " ngay mà".

Thôi Thế Học thấy nụ đó thì lạnh sống lưng, tự hỏi hôm nay đến đây sai lầm ?

Sau nhớ , mới thấy thật may mắn. Bước chân con đường là quyết định đúng đắn nhất đời , dù con đường đó đầy chông gai.

Chào hỏi xong xuôi, Thôi Thế Học thẳng vấn đề: “Quan chủ như , chắc là đoán sẽ đến?”

Tần Lưu Tây đẩy chén về phía , nhạt: “Thôi đại nhân đến thì thôi.”

Thư Sách

“Đây là thiền ngữ ?”

Tần Lưu Tây đáp: Không , là ngươi tự nguyện nhảy lên thuyền giặc... nhầm, thuyền việc lớn của đấy chứ!

Thôi Thế Học uống ngụm , : “Quan chủ thần thông quảng đại, cũng vòng vo nữa. Lần đến đây, thực xin Quan chủ chỉ điểm cho một vài cách... để lấp đầy quốc khố?”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Thôi đại nhân chỉ cho Bộ Hộ cách tranh lợi với dân ?”

Nếu là thì nàng xin kiếu. Bộ Hộ mà còn tranh giành lợi ích với dân chúng thì bá tánh còn đường sống nào nữa?

“Không dám.” Thôi Thế Học vội : “Ngài cũng triều đình đang cần tiền cứu tế gấp. Ta giấu gì ngài, ngân khố quốc gia hiện giờ chỉ còn vẻn vẹn trăm vạn lượng, cứu tế cũng lực bất tòng tâm. Cho nên mới mặt dày đến đây xin ngài chỉ giáo cách kiếm tiền.”

Trời xanh chứng giám, vốn định qua năm mới nhậm chức, ai ngờ kinh báo danh gặp chuyện nên nhận việc ngay. khi thấy sổ sách thâm hụt của Bộ Hộ, suýt ngất xỉu.

Nghèo quá thể!

Đã thế thánh thượng còn liên tục ép xuống, bắt chi tiền cứu tế. Quan Bộ Hộ vì chuyện mà rụng bao nhiêu râu tóc.

“Nếu chỉ là để trù tiền cứu tế thì cũng cách. Chuyện ...” Tần Lưu Tây gõ nhẹ tay lên mặt bàn.

Thôi Thế Học điều, vội vàng lấy từ trong tay áo một xấp ngân phiếu, đặt lên bàn: “Đây là tiền quẻ.”

Tần Lưu Tây xấp ngân phiếu mệnh giá trăm lượng, hỏi: “Thôi đại nhân dùng công quỹ tiền túi đấy?”

“Đây là việc riêng của , đương nhiên là tiền túi .” Dùng công quỹ xem bói, chê Ngự Sử Đài rảnh rỗi quá việc gì mà dâng tận tay cái cớ cho họ bắt bẻ?

Tần Lưu Tây chỉ rút một tờ, : “Thế là đủ . Đại nhân nhớ kỹ ân tình .”

Thôi Thế Học ngẩn . Nàng nợ ân tình ?

Nàng định gì?

Định tạo phản ?

Tần Lưu Tây lúc mới : “Nghe từ thời tiên đế, ít lão thần còn nợ triều đình những khoản tiền lớn, bao năm nay vẫn trả. Dù mất nhưng nợ thì vẫn còn đó.”

Thôi Thế Học khổ: “Ngài nghĩ giống đấy. Lúc xem sổ sách thâm hụt, cũng tính đến món nợ . Ta từng tra cứu hồ sơ cũ, sợ ngài , chỉ riêng khoản nợ của các gia tộc lớn cộng cũng đến hai trăm vạn lượng. Nếu thu hồi thì mấy. đòi nợ mà dễ thế thì tồn đọng lâu như . Hơn nữa, 'nợ nhiều lo rận', đám lão thần đó thì đạo mạo, nhưng độ mặt dày và lươn lẹo thì còn hơn cả mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Nói về khoản quỵt nợ thì ai qua mặt họ .”

Thực món nợ là cái gai trong mắt Bộ Hộ từ lâu. Vị Thượng thư nào lên nhậm chức mà chẳng giải quyết cho xong? đám lão thần đó dễ nhả tiền . Họ tiền, mà là cù nhầy. Ngươi đến đòi nợ, họ giở trò ăn vạ, cãi lý thì chứ tiền thì !

Nếu ngươi căng, họ sẵn sàng quỳ mặt thánh thượng lóc kể lể công lao với tiên đế. Ai mà đấu bọn họ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1005-xin-quan-chu-chi-giao-cho-mot-vai-cach-kiem-tien.html.]

Tần Lưu Tây ung dung uống , : “Đó là do bốc đúng t.h.u.ố.c thôi. Chỉ cần bắt đúng bệnh thì đòi nợ khó. Nhà nào mà chẳng điểm yếu nhu cầu riêng? Các ngươi bắt mạch cho chuẩn mới .”

Trong lòng Thôi Thế Học khẽ động: “Nếu Quan chủ tay giúp đỡ, chắc chắn sẽ bắt mạch chuẩn cần chỉnh.”

Thấy ánh mắt háo hức của , Tần Lưu Tây cảm thấy buồn .

“Thôi đại nhân, chỉ là tu hành xuất thế. Nếu hết việc của các ngươi thì các ngươi còn mặt mũi nào mà nữa?” Đòi nợ thôi mà, nàng đương nhiên , nhưng tại nàng ? Nàng ăn lộc triều đình.

Thôi Thế Học nghiêm mặt : “Chỉ cần đòi nợ, bản quan một chút cũng thấy hổ. Da mặt bản quan dày ba thước lận!”

Xấu hổ là cái gì? Có ăn ? Có chữa bệnh nghèo của Bộ Hộ ? Bộ Hộ bệnh nguy kịch , chỉ tiền mới chữa thôi.

Tần Lưu Tây: “...”

Không ngờ ngươi cũng mặt dày vô sỉ gớm!

Nàng lờ ánh mắt nóng rực của đối phương, ha hả : “Thôi đại nhân là năng lực, da mặt dày như thế, chắc chắn sẽ bắt đúng mạch thôi. Tuy nhiên, dù đòi hết nợ cũ thì cũng chỉ như muối bỏ biển. Muốn một khoản tiền lớn để cứu tế thì trù tính từ bên ngoài.”

Món chính đến đây.

Thôi Thế Học vội hỏi: “Ví dụ như?”

“Thiên hạ , giàu nhất vẫn là thương nhân. Họ nắm giữ tới bảy phần mười của cải Đại Phong. tiền của ai cũng là mồ hôi nước mắt, gió thổi đến. Bắt họ quyên góp chút đỉnh thì , chứ bảo họ bỏ tiền lớn mà lợi lộc gì thì đừng hòng.”

Thôi Thế Học gật đầu: “Cho nên móc tiền từ túi họ cũng là cả một vấn đề.”

“Vấn đề dễ giải quyết thôi. Phú quý phú quý, phú mà quý thì cũng chỉ là trọc phú hữu danh vô thực, là tầng lớp thấp kém nhất (sĩ nông công thương). Họ khao khát cái 'quý', cái danh. Các ngươi cứ đ.á.n.h điểm .” Tần Lưu Tây : “Dùng danh nghĩa triều đình, tổ chức một buổi đấu giá từ thiện .”

Thôi Thế Học ngẩn : “Đó là cái gì?”

“Đấu giá từ thiện. Mang danh nghĩa việc thiện, tiền thu từ đấu giá sẽ dùng để cứu tế, như tiếng thơm . Ta đấy, 'phú nhi bất quý' (giàu mà sang) là nỗi đau của thương nhân. Họ thiếu tiền, chỉ thiếu danh phận, địa vị, nên thích vẻ văn vẻ, và cực lực gia tộc đổi đời.”

Tần Lưu Tây xoay chén , tiếp: “Người hộ tịch thương nhân khó theo con đường khoa cử. Nếu cơ hội tham gia thi cử, chắc chắn họ sẽ vui lòng bỏ tiền mua.”

Thôi Thế Học nhíu mày: “Nếu để thương nhân tham gia khoa cử, một khi đỗ đạt, nắm trong tay gia sản khổng lồ, e là sẽ bất lợi cho dân chúng.”

“Cái thể đặt điều kiện mà. Người đỗ đạt bắt buộc từ bỏ việc kinh doanh, chuyển hộ tịch. Đâu chuyện cái gì cũng vơ ?” Tần Lưu Tây giải thích: “Và cơ hội cũng phát đại . Gọi là đấu giá, tức là ai trả giá cao thì . Giả sử đem năm suất thi đấu giá, ngươi nghĩ bọn họ sẵn sàng bỏ bao nhiêu tiền để đổi lấy?”

“Ngoài những suất thi đó, còn các vật phẩm quý giá khác. Đã gọi là từ thiện, quyên góp vật phẩm là việc thiện, mua vật phẩm cũng là việc thiện. Có mua thì vật để bán. Ví dụ như bút tích của thánh thượng, hoặc tranh chữ của các bậc đại nho nổi tiếng... Ai quyên gì thì quyên, tiền thu đều dùng cứu tế, thế chẳng ai cũng tiếng thơm ? À đúng , thêm mấy tấm bằng chứng nhận nữa. Ai quyên góp đạt đến mức nào đó thì triều đình cấp bằng khen, hoặc một tấm huy chương đồng nhỏ khắc bút tích thánh thượng, chứng nhận là tích thiện. Ngươi bảo xem, vì cái danh , ai mà dốc hầu bao?”

Tim Thôi Thế Học đập thình thịch. Cách quá tuyệt vời!

“Thực chất đây cũng là một cuộc mua bán, chỉ là khoác lên tấm áo từ thiện cho nó sang trọng thôi. Một khi buổi đấu giá tổ chức, chỉ riêng cái vé cửa thôi cũng là một sự khẳng định đẳng cấp .”

Thử nghĩ xem, buổi đấu giá tầm cỡ như , thường ? Không tư bản và địa vị nhất định, ai cho xem náo nhiệt?

Người đến đây, giàu thì cũng sang. Đến lúc đó, tấm vé cửa chính là tấm thẻ chứng minh danh dự và địa vị.

Thôi Thế Học như thấy viễn cảnh huy hoàng đó, uống một ngụm trấn tĩnh hỏi: “Ngươi là xuất gia, am hiểu mấy chuyện thế?” Chẳng ngày ngày chỉ tụng kinh gõ mõ bắt ma thôi ?

Tần Lưu Tây : “Ta chỉ là học lỏm lời khác thôi, nghĩ .”

Danh hiệu "bàn tay vàng" của Công Bá Thừa quả hư danh.

Thôi Thế Học : “Ý tưởng . hiện giờ việc cứu tế đang cấp bách, chuẩn một buổi đấu giá quy mô như ngày một ngày hai là xong.”

“Cửu Huyền Đấu Giá Quán thể dựng đài trong vòng hai ngày. cho long trọng, hoành tráng thì cần thêm chút thời gian để các vị thiện nhân chuẩn . Quyên góp vật phẩm cũng cần thời gian, các vị quý nhân đến lấy tiếng thơm cũng cần chuẩn xiêm y trang sức lộng lẫy chứ.”

“Thời gian gấp gáp, nước xa cứu lửa gần.”

Tần Lưu Tây tủm tỉm: “Cửu Huyền là đấu giá quán một kinh thành. Vốn liếng tuy nhiều nhưng ứng một trăm vạn lượng để cứu tế thì cũng .”

Thôi Thế Học: Có chuyện thế ?

“Cho nên, vé cửa buổi đấu giá , trừ phần hạn ngạch của triều đình, còn để Cửu Huyền bán , hợp lý chứ? Tiền hoa hồng (tiền thù lao môi giới) cũng trích một phần mười.”

Thôi Thế Học: “...”

Đang bàn chuyện chính sự, tự dưng ngươi chuyển sang ăn thế?

“Ngươi yên tâm. Buổi đấu giá , Cửu Huyền sẽ quyên góp một bình An Cung Đan của Trường Sinh Điện, hai bình Dưỡng Vinh Hoàn nhân sâm thượng hạng, ba bình Ngọc Tuyết Cơ, coi như góp một phần sức cho việc cứu tế.”

Thôi Thế Học dậy: “Vậy về bàn bạc với Thượng thư đại nhân ngay. Còn về buổi đấu giá ...”

“Ngươi cho đến bàn bạc cụ thể với Liễu quản sự của Cửu Huyền là .”

“Được.” Thôi Thế Học đồng ý, kịp hàn huyên thêm câu nào, vội vã rời .

Nghĩ đến phạm vi ảnh hưởng của trận bão tuyết , nụ môi Tần Lưu Tây tắt ngấm. Thiên tai thể kháng cự, chỉ thể gắng hết sức nhỏ bé của để giúp đỡ mà thôi.

“Hửm?” Tần Lưu Tây cảm nhận một luồng công đức tín ngưỡng bay linh đài, chút ngạc nhiên. Nàng bấm đốt ngón tay tính toán, vẻ mặt trở nên ấm áp hơn, gọi Đằng Chiêu và Tham Tham khỏi Cửu Huyền.

(Hết chương 1005)

 

 

 

 

 

 

 

Loading...