Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1004: Quốc sư đã đổi một lớp da khác
Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:51
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gác chuyện Tiểu Nhân Sâm Tinh sang một bên, Phong Tu bắt đầu bàn về tên "Quốc sư giả" trong cung.
“Hiện giờ Vô Thượng tiêu , con rối Quốc sư trong cung xử lý thế nào?”
Thư Sách
Tần Lưu Tây thản nhiên : “Đó chính là Quốc sư.”
Phong Tu nhíu mày, lập tức hiểu ý nàng: “Ngươi thế luôn ?”
“Tại ?”
“Không . Hiện tại dân gian oán hận Quốc sư thấu xương, nếu dùng con rối thế , tiếng đó sẽ dồn lên đầu ngươi, ngươi sẽ phản phệ.” Phong Tu phản đối: “Hơn nữa, Quốc sư còn đó thì điều khiển hành sự. Hắn tiếp xúc trực tiếp với thánh thượng, việc chẳng là ngươi đang thế Vô Thượng, dùng phận tu đạo can thiệp chuyện thế gian ? Nếu phản phệ nữa thì...”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Vậy thì cần tiếng nữa, đổi thành tiếng thơm là . Trước khi bắt Vô Thượng , khiến tạm dừng việc xây dựng Tiên Cung, cổ vũ thánh thượng dốc sức cứu tế. Đây coi là chuyện chứ?”
Phong Tu trầm mặc.
“Thánh thượng si mê thuật luyện đan trường sinh. Nếu Quốc sư bây giờ biến mất, ông sẽ tìm một Quốc sư khác.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Vô Thượng dù cũng sư thừa Trương Thiên Sư, luyện đan d.ư.ợ.c thật, tuy trường sinh nhưng ít nhất ăn c·hết . Nếu bằng một Quốc sư tà ác thực sự, vì luyện đan mà từ thủ đoạn, ngay cả Vô Thượng còn dám lấy m.á.u tim trẻ sơ sinh, thì kẻ khác sẽ còn tàn độc đến mức nào?”
Mọi xong đều biến sắc.
Tiểu Nhân Sâm Tinh kinh hãi: “Trẻ sơ sinh? Luyện đan gì mà dùng đến m.á.u tim? Quá độc ác !”
“Dùng m.á.u thuốc, đan gì mà chẳng . Máu trẻ sơ sinh, m.á.u x.ử nữ, một loại dưỡng nhan đan còn dùng t.ử hà sa ( thai), m.á.u mỹ nhân, thậm chí cả mỡ (thi du) cũng đưa luyện đan...”
Tiểu Nhân Sâm Tinh và Đằng Chiêu mặt mày tái mét, dày cuộn lên. Mỡ mà cũng dùng luyện đan, nuốt trôi chứ?
“Mỡ ? Có dám ăn thật ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh mặt trắng bệch hỏi, quá ghê tởm.
Tần Lưu Tây nhếch miệng : “Không thì ai bên trong d.ư.ợ.c liệu gì? Ngươi ăn cũng chẳng .”
Đừng nữa, nụ của nàng còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Ọe.
Tiểu Nhân Sâm Tinh động tác nôn mửa.
Đằng Chiêu bấm mạnh hổ khẩu, hỏi: “Loại đan d.ư.ợ.c như thực sự hiệu quả ?”
“Phải xem phối hợp thế nào. Có hiệu quả đấy, nhưng phản phệ cực lớn.” Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh lẽo: “Phàm là dùng những thứ tà ác như để luyện đan thuốc, tất nhiên cướp đoạt mạng . Oán khí đó sẽ bám theo đan dược, ai ăn đó lãnh đủ.”
Ác giả ác báo, câu chơi .
“Thôi , dọa bọn trẻ gì, xa quá !” Phong Tu cắt ngang chủ đề .
Tần Lưu Tây hắng giọng: “Cho nên, thà để con rối ở đó, ít nhất đan d.ư.ợ.c thì cứ cho t.h.u.ố.c bổ dưỡng sinh là . Con rối của chúng ít nhất sẽ đòi xây Trường Sinh Cung để hại dân hại nước, đúng ?”
“Để nhắc nhở ngươi, Trường Sinh Cung là do thánh thượng xây cho tu tiên.” Phong Tu liếc nàng: “Không Quốc sư bảo ngừng là ông sẽ ngừng hẳn . Ông trường sinh, đương nhiên xây cung điện trời, thế mới xứng tầm tiên nhân chứ?”
Tần Lưu Tây: “Vậy thì tạo cho ông chút điềm báo, cứ động thổ là gặp chuyện, xem ông dám xây nữa .”
“Làm thế chẳng khác nào hại ông . Muốn sét đ.á.n.h ? Đó là Nhân Hoàng đấy, lôi kiếp chắc to bằng bắp đùi!” Phong Tu hả hê .
Tần Lưu Tây tức giận: “Nó dám! Nó che chở cho tên hôn quân như thế, đ.á.n.h c·hết tên Hủy La ? Hủy La từ Cửu U bò lên, gì thì , nó cứ như mù ngơ thấy. Mẹ kiếp, Hủy La là con rơi của Thiên Đạo ? Ta mà ngáng chân một cái liền định đ.á.n.h , thế thì giải tán hết , khỏi chơi bời gì nữa!”
Thiên Đạo: Dù đổi thế nào thì cái tính khí nóng nảy vẫn y nguyên!
Tần Lưu Tây thấy Phong Tu định thêm, quát: “Ngươi câm miệng! Con rối cứ để tạm trong cung . Nếu Quốc sư biến mất, thánh thượng sẽ nổi giận. Hiện giờ bão tuyết giải quyết xong, gây thêm náo loạn thì mới là tội của chúng .”
Dù thì Quốc sư thật cũng thành tro bụi tay bọn họ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1004-quoc-su-da-doi-mot-lop-da-khac.html.]
Phong Tu thấy nàng quyết, nhún vai, nàng gì thì là nấy .
Quyết định của Tần Lưu Tây để con rối kiến nghị tạm dừng xây cung và dốc sức cứu tế là vô cùng kịp thời.
Khang Võ đế tin tưởng Quốc sư. Nghe Quốc sư bẩm báo rằng hỏi ý thần linh, tuyết rơi ngớt gây tai họa là do xây dựng hành cung đúng thời điểm, chọc giận trời cao, cần tạm dừng và cứu tế dân chúng, nếu sẽ đại họa.
Khang Võ đế tuy một lòng trường sinh, nhưng cũng mang tiếng hôn quân. Nếu tai họa liên miên, ép ông Chiếu Tội Mình thì còn mặt mũi nào nữa?
Vì là lời Quốc sư, ông lập tức triệu tập các đại thần cốt cán, mở một buổi triều hội nhỏ, lệnh tạm dừng xây cung, dốc lực cứu tế.
Kết quả thật thần kỳ, thánh chỉ ban xuống, trận tuyết kéo dài nửa tháng trời bỗng nhiên tạnh hẳn.
Quốc sư giả vờ vui mừng và thâm trầm đến chúc mừng, rằng tấm lòng thương dân của thánh thượng thấu tận trời xanh, cảm động trời đất nên tuyết mới ngừng. Hắn tâng bốc Khang Võ đế lên tận mây xanh, khiến ông vui mừng khôn xiết, một nữa dặn dò Bộ Hộ nhanh chóng đưa phương án cứu tế.
Ra khỏi cung điện, mấy vị đại thần tiếng sảng khoái của thánh thượng, với vẻ mặt khó tả.
“Người bảo miệng lưỡi thần côn thể hươu vượn hoa, quả sai. Nhìn xem dỗ ngọt thánh thượng kìa, gì nấy.”
“Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng một việc đúng đắn.”
Du lão liếc bóng lưng Quốc sư, chắp tay lưng đến bên cạnh Lận tướng, nhỏ: “Tướng gia, ông thấy Quốc sư chút kỳ lạ ?”
Vừa ông quan sát kỹ, vẫn là đó, nhưng lời và hành động khiến cảm giác như đổi một lớp da khác. Không còn cái vẻ đáng ghét khiến xông xé xác như nữa. Thật kỳ lạ!
Tuyết rơi nửa tháng, tin tức thiên tai liên tục báo về, nhà sập, c·hết b·ị t·hương vô . Trong triều kêu gọi cứu tế ầm ĩ, nhưng cũng kẻ bàn lùi, viện cớ ngân khố thiếu hụt, Trường Sinh Cung xong, cuối năm chi tiêu nhiều... Đủ loại lý do, thánh thượng cũng chần chừ chịu hạ chỉ cứu tế lực.
Trong lòng ông , chẳng gì quan trọng hơn Trường Sinh Cung!
Mắt thấy tình hình ngày càng nguy cấp, dân chạy nạn đổ về kinh thành ngày càng đông, các đại thần định bụng trong buổi đại triều hội sắp tới sẽ liều c·hết can gián, thậm chí chuẩn tinh thần huyết gián (c·hết để can vua).
Kết quả đợi họ mở miệng, thánh thượng vì một câu của Quốc sư mà hạ chỉ phái khâm sai cứu tế.
Bọn họ - những quần thần trung thành - rát cả họng cũng bằng một câu của tên đạo sĩ . Điều khiến họ phẫn uất nghẹn khuất. dù thánh thượng chịu cứu tế là . Sắp tết đến nơi, thể để dân chúng c·hết đói .
Và điều thần kỳ nhất là, thánh chỉ ban, tuyết liền ngừng rơi.
Chẳng lẽ thật sự là thiên phạt (trời phạt)?
“Kỳ lạ quan trọng, miễn việc tiếng là .” Lận tướng chắp tay trong tay áo, thở dài: “Trận thiên tai dễ cứu . Đi nhanh lên chút, kẻo lát nữa nổi.”
Du lão kịp đáp lời thì Thượng thư Bộ Hộ Tiền đại nhân dẫn theo Tả thị lang mới nhậm chức Thôi Thế Học đuổi theo, mở miệng than : “Tướng gia, Du đại nhân, cứu tế kiểu gì đây? Túi tiền Bộ Hộ chúng rỗng tuếch , các ngài thể bỏ mặc chúng !”
Du lão: “...”
Xem cái chân già của ông còn linh hoạt nữa . Nghe tiểu đạo trưởng về, nên xin nàng hai miếng cao dán nhỉ? Có chuyện gì còn chạy cho nhanh!
(Hết chương 1004)