Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1002: Lời cảnh tỉnh
Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:49
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây đống tro tàn của Vô Thượng Quốc sư, trầm ngâm suy tư hồi lâu.
Phong Tu huých nhẹ nàng: “Đã thành tro , còn cái gì nữa?”
“Quá mức đơn giản!”
“Hả?”
Tần Lưu Tây chỉ đống tro tàn mặt đất, : “Ngươi thấy việc lộng c·hết tên Vô Thượng Quốc sư quá mức đơn giản ?”
“Không hề.” Phong Tu khẽ: “Tiểu Tây Tây, ngươi sợ là quên, ba năm trôi qua .”
Tần Lưu Tây nhướng mày.
“Ba năm , nếu diệt một tên đạo sĩ như thế mà còn tốn công tốn sức, thì chúng thà tìm chốn đào nguyên mà ẩn cư, mặc kệ Ác Phật Thánh Phật, kẻ bàng quan cho xong. Dù cũng thua chắc .”
Phong Tu kiêu ngạo tiếp: “Ba năm thời gian mà trưởng thành chút nào thì còn chơi bời gì nữa? Đừng là song kiếm hợp bích như chúng , chỉ cần một ngươi hoặc tay, xử lý khó gì ?”
Kể cả là ba năm , cũng chẳng khó khăn gì.
Tên Vô Thượng tuy chút bản lĩnh, nhưng đúng như , thiên phú chủ yếu ở thuật luyện đan, còn các thuật pháp khác cũng chẳng thấy lợi hại gì cho cam.
Tần Lưu Tây liếc : “Ngươi tự tin quá nhỉ.”
“Đương nhiên.”
Tần Lưu Tây cúi đầu, dùng mũi chân gạt chút tuyết phủ lên đống tro, : “Ta nghi ngờ bản lĩnh của , mà là cảm giác Hủy La đổi cách chơi. Ta nhất thời thấu định gì. Hắn điểm hóa Vô Thượng, chỉ để đến bên cạnh Khang Võ đế luyện đan, ngoài động thái gì khác. Thậm chí cũng giống , tạo vô tượng thần để thu thập tín đồ và tín ngưỡng.”
Chính vì thế, nàng cảm thấy tâm thái của Hủy La đổi, cách chơi cũng đổi, khiến khó lòng nắm bắt.
Phong Tu suy nghĩ một chút : “Mặc kệ nghĩ gì, tóm chuyện lành. Ngươi xem Khang Võ đế hiện giờ ? Chẳng vì si mê luyện đan cầu trường sinh mà bỏ bê triều chính, khiến dân oán than dậy đất ? Thiên t.ử giận dữ, thây phơi ngàn dặm. Tương tự, thiên t.ử hồ đồ, quốc gia sẽ suy vong. Đây lẽ chính là điều .”
Tần Lưu Tây trầm tư: “Nói tiếp .”
“Còn về động cơ? Có lẽ chẳng động cơ gì cả. Ngươi , kẻ điên thì lý lẽ. Loại như kính sợ sinh mệnh? Sinh mệnh đối với lẽ chỉ là một trò chơi, chẳng thèm để tâm.”
Phong Tu phân tích: “Thứ nhất, đơn thuần thấy thiên hạ đại loạn để mua vui. Thứ hai, nếu thành thần, thì khi thương sinh đại loạn, sẽ xuất hiện như vị thần sáng thế cứu rỗi nhân gian.”
Tần Lưu Tây gật nhẹ đầu, cũng lý.
“Cho nên, mặc kệ chơi trò gì, ngươi cứ việc ngươi cần là .”
Tần Lưu Tây nhíu mày: “ nếu tính toán sai lầm thì ...”
Phong Tu đặt tay lên vai nàng, chân thành : “Tiểu Tây Tây, tính bằng trời tính. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, dù tính toán thế nào cũng luôn chừa một đường sinh cơ. Tội gì tự chuốc phiền não? Ta ngươi canh cánh trong lòng cái c·hết của Xích Nguyên, hận thể lập tức tìm Hủy La để báo thù. nếu ngươi quá chấp nhất điều đó, một mực toan tính, đôi khi khôn quá hóa dại, lá che mắt ( rõ cục).”
Tần Lưu Tây chấn động, sắc mặt đông cứng, môi mím chặt.
“Trước khi Xích Nguyên c·hết, ngươi tiêu sái tự tại, dù sự tồn tại của Hủy La cũng vẫn ung dung ứng đối. từ khi ông mất, ngươi bỏ ba năm. Ta ngươi tìm manh mối về Hủy La và bế quan luyện công. Dù ngươi trở về, nhưng thực chất trong lòng ngươi, quan trọng nhất thiên hạ thương sinh, mà là báo thù cho Xích Nguyên. Ta đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1002-loi-canh-tinh.html.]
Phong Tu nghiêm túc nàng: “Báo thù là cần thiết. Tiểu Tây , để thù hận che mờ lý trí sẽ khiến ngươi mất khả năng phán đoán. Hiện tại ngươi quá nôn nóng, căng như dây đàn. Thực cần thiết thế, dây đàn căng quá dễ đứt. Thả lỏng một chút, ngược sẽ cuốn theo toan tính của . Khi tâm trói buộc, tầm mắt tự nhiên sẽ rộng mở. Ngươi đừng để rơi vòng luẩn quẩn của .”
Tần Lưu Tây hiếm khi lộ vẻ hoảng loạn. Nàng thấu tâm can.
Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ mê mang: “ hồ ly , vạn nhất nỗ lực hết , tính toán hết thảy mà vẫn thể báo thù cho sư phụ, thể kéo Hủy La xuống khỏi thần đàn thì ? Trước vì sư phụ, gom đủ d.ư.ợ.c liệu, luyện thành Trúc Cơ đan, mà vẫn giữ ông . Có những việc đời , cứ đủ giỏi, đủ nỗ lực là sẽ thành công. Cái c·hết của sư phụ chính là lời cảnh báo!”
Nàng tất cả những gì thể, nhưng vẫn giữ Xích Nguyên. Đây là cái gai trong lòng nàng thể vượt qua.
Vì thế, nàng lo sợ, sợ nỗ lực của đều vô ích, sợ cuối cùng vẫn bại tay Hủy La, sợ vẫn bảo vệ bảo vệ.
Phong Tu kéo nàng lòng, ôm thật chặt, : “Tiểu Tây Tây, năng lực con hạn. Mặc kệ kiếp ngươi là ai, ở thế giới , ngươi chỉ là một đạo trưởng, là con , thần! Dù ngươi là thần, quy tắc thế giới cũng sẽ áp chế năng lực của ngươi, vì đây là Nhân giới. Tương tự, nó cũng sẽ áp chế Hủy La. Ta luôn tin rằng, Thiên Đạo thực công bằng.”
“Ngươi sợ tính Hủy La, sợ thua cuộc. tính toán chi li liệu tác dụng? Trăm mật một sơ, dù tính thế nào, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng thể đổi cục diện. Chẳng lẽ phía địch quân tính toán sơ hở ? Không ! Tiểu Tây, sức mạnh tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy. Quan trọng nhất chẳng là nâng cao thực lực ? Thả lỏng chút , những gì chúng thể , phần còn giao cho thiên ý. Đợi đến khi thực sự giao chiến, cứ thế mà thôi!”
Thư Sách
Tần Lưu Tây im lặng hồi lâu, mới : “Ta ngươi cho tỉnh . Giờ thì buông ? Móng vuốt của ngươi mà tụt xuống chút nữa là chặt đấy!”
Phong Tu: “...”
Haizz, cô bé đáng yêu, hoang mang lo sợ lúc nãy mất !
“Ta đóng vai trai tri kỷ an ủi ngươi, chiếm chút tiện nghi thì ?” Phong Tu hừ mũi.
Tần Lưu Tây trừng một cái, hít sâu một , : “Thực ngươi đúng, là do quá căng thẳng.”
Càng nghĩ sâu xa càng rối rắm, ngược rõ bản chất vấn đề.
“Ngươi chỉ là quá coi trọng Xích Nguyên, cái c·hết của ông là đả kích quá lớn với ngươi. Nếu đây là một nước cờ của Hủy La, thì đúng . Nước cờ , chiếu tướng ngươi.”
Nếu Tần Lưu Tây gượng dậy nổi, thì đúng là " đ.á.n.h mà thắng".
Hủy La thực sự chọc trúng điểm yếu chí mạng của nàng.
đồng thời, khi điểm yếu bộc lộ và nàng vượt qua nó, thì nàng sẽ còn điểm yếu nào để lợi dụng nữa.
“Vậy ván cờ tiếp theo, cứ xem bản lĩnh ai cao hơn.” Trong mắt Tần Lưu Tây lóe lên ánh kim quang, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y từ từ buông lỏng.
(Hết chương 1002)