Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1001: Sưu hồn, kẻ vô diện
Cập nhật lúc: 2025-11-30 23:08:48
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô Thượng Quốc sư sắp phát điên . Bị bắt đến cái nơi quỷ quái thì chớ, còn gặp một một hồ ly lai lịch bất minh. Đáng sợ nhất là hai bàn tay tự dưng bốc cháy, dù trăm phương nghìn kế cũng dập tắt .
Hắn đau đớn lăn lộn tuyết, nhanh đó phát hiện đôi tay tê dại, mất hết cảm giác. Mặt cắt còn giọt máu.
Đôi tay mà phế thì lấy gì luyện đan?
Luyện đan chú trọng nhất là khống chế hỏa hầu và vẽ đan phù. Tay phế thì coi như xong đời. Dù đan phương "nhục bạch cốt" (tái tạo xương thịt) thì cũng luyện mới tác dụng chứ!
Mùi thịt cháy khét lẹt thế cho mùi thơm ban đầu, ngọn lửa cuối cùng cũng tắt.
Vô Thượng Quốc sư đôi tay cháy đen bốc khói, đến xương cũng cháy sém, khóe mắt nứt vì đau đớn và phẫn hận.
Hắn thở hổn hển, khuôn mặt già nua vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt oán độc Tần Lưu Tây và con hồ ly lông vàng óng mượt đang vai nàng. Khi rõ bản thể của hồ ly, trong mắt lóe lên tia kinh hỉ và tham lam.
Phong Tu: Đệt, lão t.ử cũng nhắm trúng !
Hắn cọ cọ cổ Tần Lưu Tây: Người sợ quá , cầu bao nuôi!
Tần Lưu Tây vỗ bốp một cái đầu . Cái con hồ ly đầu tiên động dục.
Vô Thượng Quốc sư chằm chằm Phong Tu, kìm thốt lên: “Yêu hồ ngàn năm!”
Ánh mắt chứa đầy sự tham lam và d.ụ.c vọng tột cùng. Nếu yêu đan của con hồ ly , đôi tay phế thì ? Tu vi công lực của chắc chắn sẽ tăng vọt, kể đến tuổi thọ!
Nuốt trọn yêu đan ngàn năm, chẳng sẽ trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên ?
Tuy cố che giấu sự tham lam, nhưng gian lĩnh vực do Phong Tu tạo bằng yêu lực, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật Tổ, qua mắt Phong Tu?
Cẩu đồ vật, dám mơ tưởng đến nhan sắc của lão t.ử , ngươi cũng xứng?
Phong Tu quơ móng vuốt giữa trung.
“Á á á!” Vô Thượng Quốc sư hét lên đau đớn, cúi đầu xuống. Cổ tay cháy đen của c.h.é.m đứt lìa. Máu tươi phun nhuộm đỏ tuyết trắng như một cành hồng mai, tí tách nhỏ xuống đất.
Vô Thượng Quốc sư đau đến suýt ngất, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, vội vàng niệm chú cầm máu. Hắn hai kẻ mặt với ánh mắt kinh hoàng, run rẩy hỏi: “Các ngươi rốt cuộc gì?”
“Có thể chuyện đàng hoàng ?” Tần Lưu Tây phớt lờ bàn tay đứt lìa của , giọng lạnh như băng.
Vô Thượng Quốc sư uất ức c·hết. Hắn vẫn luôn trả lời đàng hoàng mà, là bọn họ đốt lửa thì cũng c.h.é.m tay, chẳng đạo lý gì cả!
“Tượng thần ngươi thờ là cái gì? Thờ bao lâu ? Vì thờ? Đã từng thông thần ? Đã những gì? Khai mau!”
Vô Thượng Quốc sư nhíu mày: “Ta...”
“Nghĩ cho kỹ hẵng trả lời, kiên nhẫn của hạn.”
Vô Thượng Quốc sư im lặng một lát : “Ba năm , khi lão đạo luyện Vô Cực Đan, chỉ thiếu chút hỏa hầu cuối cùng là thành công, nhưng sức cùng lực kiệt thể tiến thêm bước nữa. Lão đạo cam lòng nên sinh tâm ma. Lúc đó tôn thần xuất hiện như thiên thần giáng thế, ban cho thần thông, những giúp luyện thành Vô Cực Đan mà thuật luyện đan còn tinh tiến hơn .”
“Điêu toa!” Phong Tu nhạt: “Lại còn như thiên thần giáng thế, hạ phàm chỉ điểm cho phàm nhân tu sĩ các ngươi ? Bịa chuyện còn hơn hát.”
Vô Thượng Quốc sư ngạc nhiên khi thấy hồ ly tiếng , ngược còn chằm chằm, phân bua: “Lão đạo sư thừa dòng chính Trương Thiên Sư. Từ khi nhập đạo, thiên phú dị bẩm, si mê thuật luyện đan hơn cả bói toán xem tướng. Vô Cực Đan thể khai khiếu tránh ôn dịch, kẻ ngốc uống cũng thể thông minh sáng , đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Đây là loại t.h.u.ố.c nghịch thiên sửa mệnh, đan phương khó kiếm, d.ư.ợ.c liệu khó tìm, luyện thành càng khó. Chỉ thiếu một bước nữa là thành đan, trơ mắt nó thất bại, thể cam tâm? Cũng giống như yêu hồ ngươi, tu luyện đến lúc phong chính (hóa hình), chỉ thiếu một bước là vượt qua thiên kiếp, tu thành đại đạo, nhưng thất bại trong gang tấc, ngươi phát điên ?”
À đúng, đó là phát điên, mà là xong đời luôn !
Phong Tu: “...”
Bị lão đạo sĩ già mồm chặn họng !
Vô Thượng Quốc sư tiếp tục: “ tôn thần chỉ cần ban cho chút thần thông là như hổ mọc thêm cánh, tâm ma diệt, đan thành, tu vi tăng. Sao ngài xứng để thờ phụng? Ngài thần thông quảng đại, tựa như thiên thần giáng thế .”
Phong Tu Tần Lưu Tây: Ngươi xem kìa, tên giống hệt mấy kẻ cuồng tín tà giáo tẩy não, ngốc tả !
Tần Lưu Tây ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái của Vô Thượng Quốc sư, thực sự tin vị thần .
Nàng mỉa mai: “Cũng ngươi lấy mặt mũi mà tự xưng là t.ử Trương Thiên Sư? Ta thấy so với Trương Thiên Sư, ngươi còn sùng bái vị thần hơn đấy. Thậm chí còn đặt tượng phía tượng Thiên Sư. Không Trương Thiên Sư ngươi chọc tức đến mức hạ phàm đ.á.n.h c·hết đứa đồ tôn bất hiếu !”
Vô Thượng Quốc sư sặc, cố cãi: “Chỉ là thờ thần thôi mà. Ai quy định đạo quan chỉ thờ một vị thần? Ngay cả chùa chiền cũng chỉ thờ một tượng Phật?”
Tần Lưu Tây chặn họng, nhưng tức giận, chỉ : “Ngươi cũng đúng, nhưng ngươi tin vị thần hơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1001-suu-hon-ke-vo-dien.html.]
“Ta...”
“Ngươi tin hơn!” Tần Lưu Tây chỉ mắt : “Ánh mắt ngươi lên tất cả!”
Vô Thượng Quốc sư nổi giận: “Tranh cãi chuyện ý nghĩa gì ?”
“Không ý nghĩa, chỉ là cho ngươi lời là đúng, dù sai cũng thành đúng.”
Vô Thượng Quốc sư: “...”
Ngươi cứ thẳng là đang trong tay ngươi, bóp méo thế nào cũng cho nhanh!
“Rốt cuộc ngươi gì?”
Tần Lưu Tây chỉ Phong Tu: “Ngươi thấy thế nào?”
Vô Thượng Quốc sư theo bản năng sang, chạm đôi mắt hồ ly hẹp dài lấp lánh sắc màu rực rỡ. Đầu óc lập tức hỗn loạn mê man, hề Tần Lưu Tây lưng, đặt tay lên đầu .
Vô Thượng Quốc sư cứng đờ , bắt đầu run rẩy.
Tần Lưu Tây đang sưu hồn (lục soát ký ức).
Nàng xem vị thần mà Vô Thượng Quốc sư tiếp xúc trông như thế nào.
Ký ức của Vô Thượng Quốc sư lướt nhanh qua tâm trí nàng. Đến một đoạn nào đó, mày nàng nhíu chặt, bàn tay ấn đầu siết mạnh hơn khiến run lên bần bật, khóe miệng trào bọt máu.
Phong Tu thấy , đôi mắt hẹp dài nheo .
Sắc mặt Tần Lưu Tây dần tái nhợt. Nàng trong gian ký ức của Vô Thượng Quốc sư, chằm chằm đó, lệnh hành sự.
Người đó dường như cảm nhận điều gì, đầu nàng.
khuôn mặt đó... trống rỗng.
Vô diện nhân ( mặt).
Tần Lưu Tây lạnh. Cẩu đồ vật, đang chơi trò trốn tìm với nàng !
Thư Sách
Nàng và hồi lâu. Kẻ vô diện một thủ thế với nàng biến mất.
Trong đầu Vô Thượng Quốc sư ong một tiếng, như t.h.u.ố.c nổ kích hoạt. Hắn mềm nhũn ngã xuống đất, thể co giật liên hồi, thất khiếu (bảy lỗ mặt) chảy máu.
Tần Lưu Tây thu hồi thuật pháp, lạnh lùng Vô Thượng Quốc sư dần tắt thở.
“Ngươi ?” Phong Tu cái xác bất động, nhướng mày hỏi.
Tần Lưu Tây chắp tay lưng, b.ắ.n một ngọn lửa thiêu xác , : “Không , là Hủy La .”
Hắn sớm dự liệu tất cả.
tên Vô Thượng cũng chẳng oan ức gì. Hắn dám dùng m.á.u tim của trẻ sơ sinh để luyện đan, thực sự mất hết tính , điên cuồng tột độ!
(Hết chương 1001)