Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C91+92

Cập nhật lúc: 2025-10-07 13:17:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 91: Số phận khắc lục

 

Sáng sớm hôm , Tần Lưu Tây dùng bữa sáng xong, liền cùng Tề Khiên đồng hành đến chính phòng của chủ viện, nơi Lão Vương phi cư ngụ.

Chính phòng bốn phía trống trải, trong sân quá nhiều hoa cỏ quý hiếm. Có một cái lu lớn nuôi một gốc phù liên và hai con cá chép . Dựa tường phía Nam hai cây phượng hoàng hoa mộc, gốc cây đặt một bàn tròn và ghế mây.

Lúc Tề Khiên thỉnh an, Tần Lưu Tây đợi trong sân. Các nha cạnh cửa tò mò nàng.

Đây là đại phu đến chữa bệnh cho Lão Vương phi ? Trông còn trẻ hơn cả .

Một ma ma bước , đồng dạng sửng sốt khi thấy Tần Lưu Tây, nhưng vẫn hành lễ: “Có Tần đại phu? Mời cùng lão nô   trong, Lão Vương phi nhà chúng mời.”

“Làm phiền ma ma.” Tần Lưu Tây cúi chào.

Triệu ma ma dẫn đường phía , Tần Lưu Tây chậm hơn hai bước đuổi kịp. Phía nàng là Trần Bì xách hòm thuốc.

Bước phòng trong, ấm ập mặt. Mới đầu thu thôi, nhưng căn phòng cứ như nổi địa long (lò sưởi nền nhà), khiến trong phòng ấm áp.

“Lão Vương phi, Tần đại phu đến.” Triệu ma ma .

Tề Khiên dậy từ bên cạnh Lão Vương phi, : “Tổ mẫu, tôn nhi  xin giới thiệu. Vị chính là Đại sư Bất Cầu ở Thanh Bình Quan Li Thành mà cháu với ngài. Bổn gia họ Tần. Ngài đừng thấy nàng còn nhỏ tuổi, y thuật cực kỳ giỏi.”

Tần Lưu Tây chắp tay cúi chào: “Gặp qua Vương phi nương nương.”

“Không cần đa lễ, mau dọn chỗ.” Lão Vương phi tươi giơ tay.

Tần Lưu Tây thẳng , ngẩng đầu sang. Cái , nụ nhạt mặt nàng đổi, nhưng trong lòng thở dài.

Vị Lão Vương phi , phận tôn quý thì đúng, nhưng phận , khỏi quá thăng trầm . Không lâu mất cha mồ côi (thất từ mồ côi), thời trẻ mất chồng, trung niên mất con. Mạng của nàng, sợ là phạm hình khắc lục ( khắc với ).

tuy mệnh cứng rắn  như , nàng trông hề chua ngoa. Cứ tươi ngươi, ánh mắt bình thản.

Nếu thiên tính lạc quan, thì là thấu sự đời, tâm tính bình .

“Khiên Nhi với Đại sư Bất Cầu trẻ tuổi. Lòng nghĩ, trẻ thì cũng cập quan (đủ 20 tuổi) , ngờ, ngươi vẫn đến tuổi đó. Hơn nữa ngươi còn...” Lão Vương phi ánh mắt lóe lên, hỏi: “Ngươi thật sự là Đạo Y (đạo sĩ kiêm thầy thuốc), là Đạo trưởng là Đại phu ?”

Tần Lưu Tây : “Bần đạo ( chính xác là .”

Tề Khiên xen : “Tổ mẫu, bằng để nàng bắt mạch cho ngài ?”

“Chậc, ngươi vội vã như , kẻo Đại sư chê .” Lão Vương phi trách yêu, với Tần Lưu Tây: “Đại sư chớ trách, cháu trai chí thuần chí hiếu, cũng là do thể lời của , khiến nó lo lắng mới như thế.”

Tần Lưu Tây liếc mặt bà và Tề Khiên, cụp mắt xuống, : “Tôn nhi hiếu thuận, cũng là phúc phận của Nương nương.”

“Thật là, cũng chỉ cái phúc khí .” Lão Vương phi ẩn ý hai lớp, trong giọng cảm giác tang thương.

Tần Lưu Tây về phía Trần Bì. Cậu ý mở hòm thuốc, lấy một cái gối t.h.u.ố.c nhỏ đưa qua.

“Ta xin phép bắt mạch cho Nương nương ?”

Lão Vương phi gật đầu. Triệu ma ma liền tiến lên, định xắn tay áo cho bà, lấy khăn lụa , nhưng bà từ chối.

“Đại sư là Đạo gia, là đứa trẻ còn nhỏ hơn cả Khiên Nhi. Ta là lão thái thái , cần câu nệ.”

Triệu ma ma đành thu khăn lụa .

Tần Lưu Tây bảo bà đặt tay lên gối thuốc. Nàng khẽ nhắm mắt, một tay bấm một pháp quyết ở chỗ thấy, tay đặt lên mạch Lão Vương phi.

Cái thăm dò , Tần Lưu Tây khẽ nhếch mày. Quả thật là phận khắc lục (khắc với )

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c9192.html.]

 

 

 

 

 

 

Chương 92: Số phận của ngài xui xẻo

 

Thái Tố mạch thể tiên đoán và dò xét cát hung phúc họa và giàu sang nghèo hèn của một đời . Tần Lưu Tây hành nghề y nhiều năm, đối với ai cũng dùng mạch pháp để xem tướng (tương ), dù mệnh biến ảo vô cùng.

Lão Vương phi mắt chẳng qua khơi gợi sự tò mò của Tần Lưu Tây.

như tướng mạo hiện, phận nàng phạm cô sát (khắc hại ) và hình khắc lục . Vừa sinh thì chị em qua đời, cha lượt qua đời khi còn nhỏ tuổi, lúc tráng niên mất chồng, trung niên mất con trai. Nếu đổi tâm tính yếu ớt, sớm chịu nổi cú sốc .

Lão Vương phi , tâm thái cực kỳ định. Không, là tâm hồn như cây khô (tiều tụy chi mộc), gợn sóng, thuận theo ý trời, bao gồm cả sinh tử.

Thư Sách

Khó khăn cho bà, thể chịu đựng cái khổ của hàn độc nhiều năm. Không, lẽ so với nỗi đau âm ỉ mất hết , cái lạnh buốt tê tái do cực hàn chi độc chẳng đáng kể ?

“Tần đại phu, ?” Tề Khiên chút nóng vội.

Tần Lưu Tây liếc , đổi tay để bắt mạch. Lần , nàng chỉ chuyên tâm xem xét tình trạng thể của Lão Vương phi.

Không ngờ, hành động của nàng khiến Tề Khiên lo lắng. Chỉ bắt mạch mà lâu như , chẳng lẽ thể tổ mẫu vô phương cứu chữa?

Lão Vương phi ngược bình tĩnh nhất. Bà chỉ chằm chằm Tần Lưu Tây. Càng kỹ, càng cảm thấy đứa trẻ cốt tướng cực , sinh , thực sự ứng với câu mỹ nhân ở cốt ở da.

“Vương phi nương nương thời niên thiếu đại hàn ? Từng rơi hố băng, đầm lạnh (hàn đàm) những nơi tương tự?” Tần Lưu Tây thu tay tiện miệng hỏi một câu.

Lão Vương phi sửng sốt một chút, gật đầu: “Chỉ bắt mạch, ngươi cũng điều ? Ta xuất nông gia. Những năm đó , trùng hợp gặp lúc chiến tranh và năm mất mùa. Có một năm mùa đông cực lạnh, tuyết đọng cao đến n.g.ự.c . Ta gặp tổ phụ của Khiên Nhi năm đó.”

Thần sắc Tần Lưu Tây hề đổi. Những chuyện nàng đều thể đoán . Lão Vương phi xuất cao, phận tôn quý chẳng qua là nhờ chồng và con trai.

“Tổ phụ Khiên Nhi thương rơi xuống đầm lạnh. Ta cứu , chắc chắn c.h.ế.t, nên liền nhảy xuống.” Lão Vương phi hồi tưởng thời niên thiếu, hiếm khi thất thần một chút.

“Sau đó ngài hẳn hàn, nhưng nhờ tuổi trẻ nên trừ chân tay lạnh buốt và cung hàn (tử cung lạnh) thì trở ngại lớn. hàn khí nhập cơ thể, dễ dàng trừ tận gốc. Cho nên ngài cũng vì cung hàn mà khó thể mang thai, sinh một con trai là phận. Mà thứ thực sự khiến hàn độc nhập thể của ngài, là khi sinh (hậu sản)?” Hàn độc ngấm sâu tủy xương. Có thể nhẫn nhịn nhiều năm như , cũng là phi thường.

Lão Vương phi gật đầu: “Thật sự là như . Triệu ma ma cũng rõ. Khi sinh Ninh Vương, quân phản loạn phản công. Ninh Vương phủ ngay lúc đó vây, mang theo cha Khiên Nhi trốn hầm tuyết để tránh quân phản loạn. Lúc đó đại nha bên cạnh , con Kiều nương, còn vì che chở cho chúng quân phản loạn g.i.ế.c c.h.ế.t...”

Giọng bà nghẹn . Ngay cả Triệu ma ma cũng thương cảm, lau khóe mắt. Rõ ràng là nhớ những ngày gian khổ đó.

Tề Khiên siết chặt nắm tay. Cho nên Phụ vương (cha) cũng từ nhỏ yếu ớt, sống đến tuổi tráng niên qua đời.

Người một khi xui xẻo, cũng điểm dừng. Tuy là Tần Lưu Tây xong trải nghiệm của Lão Vương phi, cũng khỏi cảm thấy vận rủi (Thần Xui Xẻo) nhập bà, một câu nhịn buột miệng thốt : “Số phận của ngài , thật sự xui xẻo!”

Lão Vương phi và Triệu ma ma đang thương tâm vì nhớ cố nhân đều cứng họng: “......”

Tề Khiên đen mặt.

Trần Bì ở một bên hề lên tiếng nhướn mắt. Lời kinh thì chịu thôi. Chủ tử nhà thật sự sợ c.h.ế.t!

 

 

 

 

 

 

Loading...