Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C57+58

Cập nhật lúc: 2025-10-06 10:07:57
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 57: Dữ nhiều lành ít

 

“Chủ tử, trận mưa xuống quá gấp và quá lớn, hẻm núi phía  bùn và đá tảng cuốn xuống ngăn chặn đường .” Hỏa Lang : “Muốn dọn dẹp đường e là trì hoãn một chút thời gian. Nếu đường vòng thì càng chậm hơn nữa. Tối nay sợ là kịp đến trấn nhỏ trạm dịch .”

Ánh mắt Tề Khiên sâu thẳm, về phía hẻm núi phía . Nếu lúc nãy họ lời Tần Lưu Tây mà kiên trì lên đường, chẳng vùi lấp ở đây ?

Hắn xe ngựa của Tần Lưu Tây, với Hỏa Lang: “Trời sắp tối , đường vòng, cứ dọn dẹp một lối để ngựa xe thể qua.”

“Tuân lệnh.”

Trần Bì một bên xong lời , nhanh như chớp chạy về xe ngựa của Tần Lưu Tây, : “Công tử, bọn họ dọn dẹp hẻm núi mới .”

“Ừm.” Tần Lưu Tây vẫn đang nghịch khúc sấm đ.á.n.h mộc trong tay, suy nghĩ xem nên cái pháp khí gì thì hơn, một thanh tiểu kiếm chăng?

Trần Bì cũng quấy rầy nàng. Nhàn rỗi việc gì, liền xem Hỏa Lang và dọn dẹp chướng ngại vật. Chỉ là vui vẻ thì mặt mày ủ rũ về.

Trong lúc giúp đỡ dọn đường, tay một mảnh đá vụn bất ngờ rơi xuống cắt qua, m.á.u me be bét.

Tần Lưu Tây tặc lưỡi: “Là phúc họa, là họa khó tránh (là phúc thì tránh , là họa thì tránh khỏi) mà.”

“Công tử!” Trần Bì mếu máo ủy khuất.

Tần Lưu Tây lấy kim sang d.ư.ợ.c và nước sạch, rửa sạch vết thương bôi t.h.u.ố.c cho , : “Không , dù huyết quang tai ương nguy hiểm đến tính mạng, qua là xong.”

Tề Khiên theo Trần Bì về , : “Ngươi nghĩ giúp nó thoát khỏi kiếp nạn ?”

Tần Lưu Tây : “Chẳng qua là một chút đổ m.á.u nhỏ, tránh thì cứ để . Trừ sinh tử, vô đại sự (trừ sống c.h.ế.t , chuyện gì lớn). Vả , giúp nó đấy, nếu mà tránh mưa? việc nó tránh là do chính nó lựa chọn và phận. Ngươi bảo cái thằng nhóc con , rảnh rỗi thì xem náo nhiệt là , giúp mấy ca ca gì? Nhìn xem, giúp ít hại nhiều !”

Thật là Chủ tử vô tình!

Tề Khiên Trần Bì đang xìu xuống, bỗng sinh lòng đồng cảm!

Mà Vị Chủ tử vô tình thì với vẻ mặt “ngươi đáng đời”, khiến Tề Khiên càng cảm thấy tiểu gia hỏa (Trần Bì) đáng thương hơn.

Tề Khiên dựa cửa xe, một bên chờ thuộc hạ dọn đường, một bên Tần Lưu Tây giáo huấn Trần Bì. Thấy trời càng lúc càng tối, mà cách đó xa tiếng bánh xe ngựa lăn tới.

“Giờ mà cũng lên đường .” Tần Lưu Tây cũng thấy tiếng bánh xe ngựa, theo hướng phát âm thanh.

Tề Khiên thẳng , gọi Hỏa Lang đến đề phòng.

Một cỗ xe ngựa cùng mấy hầu cưỡi tuấn mã xuất hiện trong tầm mắt, trông vẻ khá vội vàng. Người chạy đằng thấy tình hình bên Tề Khiên, giơ tay lên hiệu cho đoàn phía dừng , một cưỡi ngựa tiến đến.

Hỏa Lang đón .

Người hầu trung niên mặc áo ngắn vải thô, cưỡi ngựa cao lớn, lập tức nhảy xuống ngựa, chắp tay hỏi chuyện Hỏa Lang. Chẳng bao lâu, về bẩm báo với chủ nhân trong xe, nhận phân phó xong, cũng dẫn theo mấy hầu tiến đến, cùng giúp đỡ dọn dẹp chướng ngại vật đường.

Có thêm nhân lực giúp đỡ, con đường chặn quả thực nhanh chóng dọn xong. Đoàn Tần Lưu Tây cũng một nữa lên đường. Khi trời tối đen, họ quả nhiên kịp đến thị trấn trạm dịch, chỉ thể dừng chân tìm chỗ trọ ở một thôn trang nhỏ.

“Chủ tử, xe ngựa theo chúng vượt qua .” Hỏa Lang với Tề Khiên.

Tề Khiên ừ một tiếng, cũng để tâm.

“Họ sẽ .” Tần Lưu Tây về phía bầu trời đêm đen kịt, : “Hơn nữa, trọng thương .”

Huyết khí và tử khí (khí c.h.ế.t chóc) nồng đậm đến tận trời, đoàn dữ nhiều lành ít .

Mọi tức khắc hoảng sợ.

 

 

 

 

 

Chương 58: Thuốc Hay Khó Cứu

Màn đêm đen như mực, tiếng gào thét kịch liệt, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên từ trong rừng cây, khiến bầy chim đang đậu cành giật vỗ cánh bay tán loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c5758.html.]

“Bình Tử, đưa bọn chúng ngay!” Một hầu trung niên dứt lời, một kiếm xẹt ngang cổ tên hắc y nhân, giọng lạnh lùng thét lớn.

“Thúc!” Người hầu trẻ tuổi tên Bình Tử đang kề vai chiến đấu cùng ông, đỏ hoe mắt, định đầu .

“Đi!” Người hầu trung niên thở dốc: “Bảo vệ bọn chúng cho , nhanh lên! Đây là mệnh lệnh.”

Cổ họng Bình Tử nghẹn , nhón chân, lướt vài bước, lao nhanh đến cỗ xe ngựa c.h.é.m đôi. Anh kéo hai đứa trẻ chuẩn lên ngựa.

Thư Sách

“Cháu mang em trai .” Đứa bé lớn hơn trao đứa em thoi thóp trong lòng cho .

“Tiểu thư, còn ngài?”

Đứa trẻ gọi là Tiểu thư đầu . Nếu ánh sáng, sẽ thấy rõ mặt nàng lúc dính đầy máu, nhưng đôi mắt bình tĩnh một cách đáng sợ và tràn đầy hận ý.

Nàng nhanh nhẹn kéo lấy dây cương một con ngựa khác, thoắt cái lên yên. Nàng ngoái hầu trung niên vẫn đang vật lộn với kẻ địch, c.ắ.n chặt môi, đầu : “Đi!”

Nàng dẫn đầu phóng , Bình Tử ôm đứa bé nhỏ, thúc ngựa theo sát.

Có tên hắc y nhân thấy thế định đuổi theo, hầu trung niên lập tức rít lên một tiếng, phi lao tới, trường kiếm múa lên, phụt.

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c phía dần xa. Tịch Tranh dùng mu bàn tay quệt ngang khóe mắt, mím môi thúc ngựa phi nước đại đường.

Lúc , tại một thôn trang nhỏ yên tĩnh, Tần Lưu Tây và nhóm của dùng xong bữa tối ở nhà một hộ nông dân, đang thưởng .

Tiếng vó ngựa vang lên.

Tần Lưu Tây đặt chén xuống. Trà ngon thật, nhưng chẳng thời gian để nhâm nhi nữa.

“Trần Bì, bảo chủ nhà đun một nồi nước thật lớn.”

“Tuân lệnh!”

Tề Khiên sang Tần Lưu Tây, môi mấp máy nhưng gì.

Tiếng vó ngựa dừng ngoài sân nhỏ của nhà nông.

Hỏa Lang đang canh gác bên ngoài nhanh chóng , chắp tay xin chỉ thị Tề Khiên: “Công tử, quả nhiên họ trở . Có vẻ thương nặng.”

Mùi m.á.u tanh nồng thể ngửi thấy từ đằng xa.

“Xin công tử ban t.h.u.ố.c cứu mạng!” Bên ngoài, một giọng trong trẻo vang lên, xen lẫn tiếng “thịch” nhỏ, lẽ là tiếng quỳ xuống đất.

“Tần đại phu, thấy ?”

Tần Lưu Tây lười biếng đáp: “Ta nhận lời mời của công tử đến đây chữa bệnh, xem như là khách của công tử. Chuyện chủ nhà do quyết.”

“Đi xem thử.” Tề Khiên dậy.

Tần Lưu Tây liếc , : “Tề công tử quả là bụng, sợ rước phiền phức .”

Tề Khiên khoanh tay đó, : “Tần đại phu chẳng cũng sợ ? Nàng còn bảo Tiểu Trần Bì chuẩn cơ mà.”

Tần Lưu Tây nhướng mày, cũng lên: “Ta chỉ xem kiếm bạc thôi. Đi, xem nào.”

Mấy bước cửa, quả nhiên thấy một đang quỳ gối ngoài sân. Mặt cô bé dính đầy máu, chính là Tiểu thư ban nãy. Phía nàng một bước là hầu trẻ tuổi đang ôm một đứa trẻ thoi thóp.

Nhìn vết m.á.u loang lổ họ, chỉ còn sót ba , khó để hình dung họ trải qua một trận chiến đẫm máu, vô cùng t.h.ả.m khốc.

Tịch Tranh thấy Tề Khiên, và Tần Lưu Tây một bước, lập tức phủ phục xuống đất khẩn cầu: “Xin công tử từ bi, ban t.h.u.ố.c cứu em trai một mạng!”

Tần Lưu Tây đứa trẻ, chắp tay lưng : “Hắn sắp c.h.ế.t . Thuốc cũng khó cứu.”

Thuốc khó cứu... nhưng nàng thì thể!

Thân Tịch Tranh run lên, bật ngẩng đầu thẳng Tần Lưu Tây, định cãi . khi đôi mắt của nàng , nàng kìm nén cho nước mắt rơi xuống.

Vị tiểu công tử hề dối, nàng rõ điều đó.

Tịch Tranh quỳ gối bò tới mặt Tần Lưu Tây, : “Công tử cứu , mạng của chính là của công tử!”

 

 

 

 

Loading...