Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C53+54
Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:54:58
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 53: Ngươi xui xẻo thì đừng liên lụy
Tần Lưu Tây ngủ say đến nỗi dùng cơm trưa, mãi cho đến giờ Thân chính ( 4 giờ chiều) nàng mới mở mắt, lấy bình tĩnh dậy trong xe.
“Công tử (chủ nhân), ngài tỉnh .” Trần Bì đang chợp mắt cũng nhanh chóng bật dậy, pha cho nàng, : “Ngài ngủ quá say, em dám gọi. Cơm trưa vẫn còn trong hộp đồ ăn giữ ấm, ngài dùng cơm là ăn chút điểm tâm ạ?”
Tần Lưu Tây nhận lấy , : “Mấy giờ ?” Nàng ngẩng đầu Trần Bì, nhíu chặt lông mày.
“Công tử, ạ?”
Tần Lưu Tây : “Đây là đến , ngươi huyết quang tai ương.”
“Á?”
Thư Sách
Tần Lưu Tây nhíu mày mặt hiện lên một tầng huyết khí mờ nhạt. Tuy thấy huyết (điềm báo đổ máu), nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng, nàng liền : “Có đồng tiền ?”
Trần Bì thói quen của nàng, vội vàng lấy từ trong túi áo mấy đồng tiền đưa cho nàng.
Tần Lưu Tây nhận lấy, tùy ý ném , một tay véo chỉ (bấm ngón tay) để vận quẻ, ném nữa, đầu ngón tay chuyển động nhanh.
Trần Bì yên lặng chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Tần Lưu Tây mới thu đồng tiền, : “Bảo dừng , thể tiếp .”
Trần Bì hai lời liền kéo cửa xe hô dừng.
Hỏa Lang cưỡi ngựa lên, hỏi: “Tiểu Trần Bì, chuyện gì?”
“Dừng , công tử nhà , thể tiếp .”
Hỏa Lang sửng sốt, : “Đợi một chút.”
Hắn cưỡi ngựa đến xe Tề Khiên để bẩm báo.
Tề Khiên đang tựa trán chợp mắt, xong lời thì bóng mặt trời để xác định giờ, : “Dừng.”
Hắn xuống xe ngựa, Ứng Nam cũng theo, : “Chủ tử, đang yên đang lành thể tiếp ?”
Tần Lưu Tây cũng xuống xe, đang cảnh xung quanh và màu trời. Họ đang ở một con đường lớn bốn bề núi vây quanh. Theo lời các thị vệ, phía sắp qua một hẻm núi hẹp .
“Tần đại phu.”
Tần Lưu Tây .
Tề Khiên thấy một bên mặt nàng một vết hằn đỏ (do ), khiến sắc mặt trông hồng hào hơn, khỏi dời tầm mắt, chắp tay hỏi: “Nghe ngươi hô dừng?”
“Ừm.” Tần Lưu Tây : “Trong nửa canh giờ (một giờ), sẽ mưa to, còn gấp. Qua hẻm núi sẽ nguy hiểm. Dừng , tìm chỗ nào che mưa chắn gió để tạm lánh.”
Tề Khiên và ngây .
Ứng Nam ngẩng đầu mặt trời trời, nhịn : “Không , Tần đại phu! Mặt trời còn chói chang thế , ngươi trời mưa?”
Chắc là chọc chúng đây mà!
Tề Khiên cũng phần do dự. Tuy bệnh của tổ mẫu nguy hiểm sớm tối, nhưng về sớm ngày nào, bà lão thể bớt khổ ngày đó. Vì , sớm lúc nào lúc đó.
“ , là trời mưa. Ngươi thì cứ tùy tiện .” Tần Lưu Tây liếc , một tiếng: “Bất quá thấy Thiên Đình (trán) ngươi vết sẹo, cánh mũi sinh ngân ( nếp nhăn), khí sắc đen kịt , là tướng mất tiền , con đường quan lộ e rằng gần đây thuận. Giờ ấn đường biến thành màu đen, huyết quang che mặt, tiếp nữa, ngươi chính là kẻ xúi quẩy! Ngươi xui xẻo thì , liên lụy chúng thì . Trần Bì, lấy hành trang của chúng .”
“Vâng.”
Ứng Nam Tần Lưu Tây phê tướng mạo, giận đến bốc khói bảy lỗ, thiếu chút nữa nhảy đến mặt Tần Lưu Tây xắn tay áo lên để lý luận. Hỏa Lang kéo , sắc mặt biến đổi mấy .
“Hôm qua ngươi mất túi tiền ?” Hỏa Lang thì thầm bên tai nhắc nhở: “Ngươi còn chủ tử trách phạt, bắt Ưng Đường nữa.”
Thân Ứng Nam cứng đờ, đầu ngón tay tê dại. Hắn chủ tử trách phạt, tâm thần bất an, lúc việc liền đ.á.n.h rơi túi tiền thật. Tần Lưu Tây lẽ theo từ đầu đến cuối?
Quan trọng nhất là, Tần Lưu Tây xuất từ đạo quán, những điều nàng phê (tiên đoán) đều đúng hết.
Vậy , xúi quẩy thật ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c5354.html.]
Chương 54: Đoán trúng đó!
Tục ngữ câu: thà rằng tin , thể tin . Đối mặt với lời phán đoán trắng trợn và quả quyết của Tần Lưu Tây, Tề Khiên quyết định theo nàng.
Dù , nàng cũng đúng những chuyện xảy với Ứng Nam.
Hỏa Lang lập tức dẫn tìm nơi thể che mưa chắn gió. nơi bốn bề núi vây, tìm ?
“Hướng về phía Tây .” Tần Lưu Tây mặt về phía Tây.
Hỏa Lang theo bản năng về phía chủ tử . Thấy Tề Khiên gật đầu, liền dẫn dò đường. Rất nhanh đó, một về bẩm báo: Gần hẻm núi một tiểu phá miếu, hiện tại chắc là nơi thợ săn tạm thời trú chân nghỉ ngơi.
Tề Khiên sâu Tần Lưu Tây một cái.
Ứng Nam càng thêm căng thẳng, c.h.ế.t tiệt, chuẩn nữa .
Cả đoàn lập tức chạy đến phá miếu . Mãi cho đến khi trong, thấy trời vẫn đang tinh vạn lí (trong xanh một gợn mây), khỏi chút nghi ngờ: Cơn mưa thật sự sẽ đến ? Hay là bừa?
Hỏa Lang sớm dẫn dọn dẹp sự hỗn độn trong phá miếu, quét dọn sạch sẽ một chỗ, trải thảm, cánh rừng bên ngoài nhặt thêm củi khô, cành cây về chuẩn (để nhóm lửa).
Tần Lưu Tây thấy , với Tề Khiên: “Thị vệ của ngươi tồi. Nhìn một bước nghĩ mười bước, đầu óc linh hoạt, trung thành tận tâm, thể giao phó việc lớn.”
Hỏa Lang bất ngờ khen, lòng tràn đầy vui mừng, chắp tay : “Tần đại phu đùa.”
Trần Bì kiêu ngạo : “Công tử nhà từng lầm . Nàng ngươi thể giao phó việc lớn, nhất định là thế.”
Nụ của Hỏa Lang càng rạng rỡ, lấy từ trong tay áo một khối kẹo mạch nha đưa cho Trần Bì, : “Vậy đa tạ lời khen của công tử nhà ngươi.”
Ứng Nam một bên , khóe mắt đều đỏ lên. Tần Lưu Tây những khen một lời nào, mà còn chỉ trích t.h.ả.m hại.
Một thị vệ tên Đại Dũng , ôm trong lòng mấy quả táo, với Tề Khiên: “Phía phá miếu là một cây táo, trông vẻ lâu năm , còn treo mấy quả táo. Thuộc hạ hái xuống.”
Mắt Tần Lưu Tây sáng lên, nàng dậy. Nàng bốc quẻ rằng chuyến sẽ kinh hỉ bất ngờ (kinh hỉ ngoài ý ), chẳng lẽ ứng đây ?
“Cây táo ở ?”
“Ngay phía , nhà, đó chính là nó.” Thị vệ tùy tay chỉ.
Tần Lưu Tây và Trần Bì theo, chỉ thấy ở vị trí Tây Bắc của miếu một ô cửa sổ lớn vỡ, vặn thể thấy một cây táo với cây to bằng miệng chén, e là vài chục năm tuổi.
Tề Khiên thấy Tần Lưu Tây chú ý, liền hỏi: “Tần đại phu, cây táo là gì tầm thường?”
“À, đó chỉ là một cây táo, gì tầm thường . Mau nếm thử xem táo ngọt .” Tần Lưu Tây tủm tỉm.
Tề Khiên ngoài mặt biểu lộ nhưng trong lòng cảm giác đối phương đang đề phòng .
“Trời chuyển âm !” Một thị vệ tên Đại Dũng đang canh gác ở cửa kêu lên kinh hãi.
Lời dứt, trong rừng gió lốc thổi đến xào xạc. Trời dần dần mây đen che phủ, nửa điểm ánh sáng cũng còn.
Chưa đầy một chén nhỏ ( 10-15 phút), ẦM! một tiếng sấm sét nổ vang, ngay đó, mưa lớn hạt đậu rơi xuống, xối xả và dồn dập.
Mọi đồng loạt về phía Tần Lưu Tây đang ung dung uống ăn điểm tâm, ánh mắt lộ rõ vẻ kính sợ.
Lại trúng!
Ứng Nam nuốt nước miếng, Không , đổ máu, vẫn tính là chuẩn.
“Chủ tử, thuộc hạ xem cơn mưa lớn cỡ nào.” Hắn dậy, thẳng về phía cửa. Vừa ba bước, bỗng nhiên trán đau nhói, mắt thấy hoa lên.
Loảng xoảng!
Là một mảnh ngói rơi xuống.
Ứng Nam sờ lên trán, m.á.u đỏ rực, nhiều, nhưng đó cũng là máu.
Ấn đường biến thành màu đen, huyết quang tai ương, đoán trúng đó!
Mọi : “!”
Muốn nhờ Đại sư xem mệnh một quẻ, thu bao nhiêu tiền đây?
Tần Lưu Tây ánh mắt kính sợ của , híp mắt, vẻ mặt ẩn chứa công danh ( việc khoe khoang).