Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C162

Cập nhật lúc: 2025-10-16 23:23:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chương 162: Không ăn một

Tần Lưu Tây mời một bữa cua rượu no nê ở chỗ Ngọc Trường Không, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đối phương còn hào phóng tặng thêm cho nàng hai sọt cua mang về, với lý do là ai ăn.

Tần Lưu Tây vui vẻ nhận lấy. Để đáp lễ, nàng tháo túi tiền bên hông, từ bên trong đổ một chiếc bình thủy tinh nhỏ nhét tay Ngọc Trường Không, : "Mấy viên kẹo thể nhuận họng, bổ phổi. Là do tự , tặng cho ngươi đó."

Đây là chiếc bình mà khi ngoài, Kỳ Hoàng đưa cho nàng, ngờ dịp dùng đến.

Ngọc Trường Không từ chối, tay nắm lấy chiếc bình nhỏ bóng loáng: "Được, đa tạ."

Tần Lưu Tây : "Vậy nhé. Thuốc nhỏ mắt nhớ ba canh giờ nhỏ một , ngày mai gặp ."

"Ta tiễn ngươi." Ngọc Trường Không hai bước, như nhớ điều gì, : "À , Hạo Nhiên việc gấp, đêm qua tức tốc trở về Ninh Châu phủ , nhờ với ngươi một tiếng."

Thư Sách

"Hạo Nhiên?"

"Là Tề Khiên, Thụy Quận vương."

"Ồ." Tần Lưu Tây chút kỳ quái: "Về thì cứ về thôi, với gì?"

Ngọc Trường Không: "...Đi mà một lời, dù cũng lắm."

Tần Lưu Tây để tâm. Nàng và Tề Khiên cũng chỉ là quan hệ khách hàng, tính là thiết gì. Hắn từ mà biệt, nàng cũng lý do gì để trách tội.

"Mắt ngươi tiện, tiễn đến đây là . Chờ đến ngày dải lụa của ngươi thật sự thể gỡ xuống, lúc đó hãy tiễn cổng." Tần Lưu Tây tủm tỉm .

Ngón tay Ngọc Trường Không khẽ cuộn , về hướng của nàng: "Được."

Bất kể thấy , Tần Lưu Tây cũng vẫy tay chào rời .

"Công tử, mau nếm thử mấy viên kẹo , trông đủ bảy sắc cầu vồng." Tứ Phương chằm chằm chiếc bình thủy tinh trong tay Ngọc Trường Không.

Ngọc Trường Không chần chừ một chút, cũng mò mẫm rút nút bình . Một mùi hương trái cây ngọt ngào xen lẫn vị bạc hà thanh mát tỏa , vô cùng dễ chịu.

Hắn cẩn thận đổ hai viên, đưa cho Tứ Phương một viên: "Ngươi cũng nếm thử , là nhuận họng. Ta giọng ngươi khàn."

Tứ Phương xoa xoa tay: "Cái ... công tử thật sự thưởng cho nô tài ạ? Trông vẻ quý giá lắm."

"Ăn ."

"Đa tạ công tử." Tứ Phương đặt một viên lên đầu lưỡi. Vị ngọt của mật đường và hương lê mùa thu che vị đắng của d.ư.ợ.c liệu. Cổ họng mát rượi, phổi cũng thông. Hắn khỏi tít mắt: "Ngon thật."

Ngọc Trường Không cũng ngậm một viên, khóe môi hiếm khi cong lên: " ngọt."

Hắn nắm chặt chiếc chai trong lòng bàn tay, cất túi tiền.

Tần Lưu Tây giao hai sọt cua cho Kỳ Hoàng, : "Ngươi ăn bao nhiêu thì tự chọn giữ , còn đều mang sang bên chỗ Đại thái thái ." Dứt lời, nàng ngáp một cái: "Ta ngủ bù đây."

Kỳ Hoàng vội vàng đặt sọt xuống, đỡ nàng nhà nghỉ trưa . Đợi Tần Lưu Tây xuống, nàng mới giữ hai con cua, còn đều mang đến viện của Vương thị.

Vương thị đang dạy Tần Minh Thuần sách và nhận mặt chữ. Nhìn thấy hai sọt cua béo ngậy, bà : "Loại cua chất lượng kém gì ở kinh thành, lẽ nào là vớt từ sông Lịch Giang ?"

Kỳ Hoàng : "Cái thì nô tỳ ạ, là do Đại tiểu thư từ bên ngoài mang về."

"Các ngươi giữ phần nào ?"

"Có giữ ạ. Đại thái thái cứ tùy ý xử lý là ."

"Vậy tiên cảm ơn tiểu thư nhà ngươi nhé."

Kỳ Hoàng nhún gối hành lễ xong liền lui xuống.

Tần Minh Thuần đợi cô mới đến bên cạnh sọt cua xem, đếm đếm : "Thưa , tổng cộng chỉ mười con cua, e là đủ chia."

"Vậy con nên thế nào?" Vương thị ý thử lòng bé.

Tần Minh Thuần mím môi, : "Hay là tối nay chúng tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ ở sân của bà nội. Cua hấp lên chia đôi, đều nếm thử ạ."

Vương thị chút vui mừng. Không nghĩ đến việc ăn một , quả thật là một đứa trẻ lương thiện. Bà sờ đầu : "Cứ theo ý con!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c162.html.]

 

 

 

Chương 163: Tổ sư gia sẽ phù hộ cho các vị

Kể từ bữa mời ăn cua thịnh soạn ở chỗ Ngọc Trường Không, mấy ngày tiếp theo, cứ khi chữa trị xong, Tần Lưu Tây "tình cờ" gặp Tiền thúc mang nguyên liệu tươi ngon đến, thế là nàng mời ở dùng bữa trưa.

Vào ngày trị liệu thứ bảy, khi Tần Lưu Tây thành liệu trình chữa trị và nhỏ t.h.u.ố.c mắt cho xong, nàng liền định lấy dải lụa buộc lên mắt cho .

Ngọc Trường Không mở mắt , ngây , đưa tay chặn nàng .

"Sao ?"

Ngọc Trường Không về phía nàng. Trước mắt là một hình bóng mờ ảo, rõ dáng vẻ, nhưng trông trẻ, dường như tỏa một vầng kim quang nhàn nhạt.

Trọng tâm chuyện đó. Mà là mười năm quen với bóng tối, thế giới của đột nhiên một màu sắc khác. Màu vàng kim, một thứ ánh sáng rực rỡ, chiếu thẳng tim, khiến khỏi run rẩy.

"Công tử? Người chỗ nào thoải mái ạ?" Tứ Phương thấy ngây lời nào, chút sốt ruột.

Tần Lưu Tây thì như nghĩ đến điều gì, nhướng mày, tay cầm dải lụa, hỏi: "Sao nào, ngươi thấy ?"

"Loảng xoảng."

Ngoài cửa thứ gì đó rơi xuống đất. Ngay đó, hai bóng vọt , một là Tiền thúc, còn là Đại Cung, xưa nay vốn lạnh lùng ít .

Tứ Phương thì chân mềm nhũn, kinh ngạc đến nỗi quỳ sụp xuống đất, môi run run chủ tử nhà : "Công tử, ngài... ngài thể thấy ?"

Tiền thúc cũng kích động đến mức cứ xoa tay liên tục: "Công tử, thấy ? Có thấy lão nô ạ?"

Ngọc Trường Không cố nén sự kích động, nhắm mắt , mở . Trước mắt vẫn là một đám hình bóng mờ ảo, rõ dáng vẻ, nhưng thể phân biệt trong phòng mấy .

"Có thể thấy ánh sáng và bóng , nhưng hình dáng. Đại sư?" Hắn chỉ về phía Tần Lưu Tây, chỉ về phía Tiền thúc, Đại Cung, và cả Tứ Phương đang đất.

" , đều đúng hết ! Công tử, ngài thể thấy !" Tứ Phương òa lên lớn.

Tiền thúc cứ lau nước mắt, mặt nở nụ : "Tốt quá , thế thì quá ."

Đại Cung là thể kiềm chế cảm xúc của nhất, chỉ mím chặt môi thành một đường thẳng, yên lặng .

Tần Lưu Tây : "Có thể thấy bóng , chứng tỏ bệnh đang chuyển biến , từ từ sẽ thấy rõ hơn. Ngươi quả thật phối hợp điều trị, còn tưởng ngươi mất đến một tuần chứ."

"Đại sư, mới bảy ngày mà thể thấy . Đại sư, y thuật của phi phàm, lão nô xin dập đầu tạ ơn." Tiền thúc quỳ xuống, "cộp cộp cộp" dập đầu ba cái. Tứ Phương cũng y như . Còn Đại Cung, vốn nội liễm, thì cúi thật sâu với Tần Lưu Tây.

Vị Bất Cầu đại sư trẻ tuổi , thể ơn tái tạo như cha đối với công tử!

Tần Lưu Tây "ai" một tiếng, xua tay : "Không cần như , chỉ là việc trong phận sự thôi. Các cảm tạ, cứ nhớ chuẩn cho những gì hứa lúc ."

"Ngài yên tâm, tượng vàng của Tổ sư gia cho đúc , chắc chắn sẽ thiếu ạ," Tiền thúc lập tức .

Tần Lưu Tây hài lòng gật đầu: "Vậy thì ."

Nàng dải lụa trong tay, : "Nếu thể thấy ánh sáng và bóng , thì dải lụa đeo cũng . Cứ tập quen dần , để tránh lúc mà đột nhiên thấy ánh sáng trắng quen."

Ngọc Trường Không gật đầu, : "Cũng sắp đến giờ ngọ , đại sư hôm nay cũng ở dùng bữa nhé."

"Hôm nay thì miễn ạ. Sắp đến lễ Trùng Dương , lên đạo quan cầu bùa dâng hương cũng đông, bùa chú bán hết, lên đạo quan một chuyến."

là cái lao lực, cách nào khác.

Ngọc Trường Không lập tức : "Vậy cùng đại sư một chuyến. Ta cũng ăn cơm chay của Thanh Bình Quan. Mấy ngày nay cứ ru rú trong phủ cũng chán, tụng kinh từ xa cũng ."

" đúng đúng, chúng lên dâng thêm dầu hương!" Tiền thúc sợ Tần Lưu Tây đồng ý, thêm một câu.

Dâng thêm dầu hương , cái đó thì lắm.

Tần Lưu Tây tủm tỉm : "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Tổ sư gia sẽ phù hộ cho các vị!"

Mọi : "..."

 

 

 

Loading...