Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C161

Cập nhật lúc: 2025-10-16 21:51:56
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chương 161: Bất Cầu đại sư chính là gu

 

Tần Lưu Tây một nữa đến chỗ của Ngọc Trường Không. Trong tầm tay đang bày mấy quyển sách về kỳ môn độn giáp và kinh văn của Đạo gia.

"Trường Không công tử còn hứng thú với kỳ môn độn giáp ?" Tần Lưu Tây đặt hòm t.h.u.ố.c xuống, hỏi một câu.

Ngọc Trường Không hướng về phía nàng chắp tay, : "Kỳ môn độn giáp chỉ một ít. Bây giờ chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán nên nhặt lên , chỉ thể Tứ Phương thôi."

"Không , qua mấy ngày nữa là ngươi thể tự và chú giải ." Tần Lưu Tây một cách thản nhiên.

Thư Sách

Lời cho tim Ngọc Trường Không khẽ đập một cái.

Tứ Phương : "Toàn là nhờ Bất Cầu đại sư ngài cả. Nếu thì công tử còn chẳng thèm Tứ Phương ạ."

Mấy năm qua, công tử cứ như một vũng nước tù, gì cũng hứng thú. Ngay cả việc gảy đàn cũng khiến cảm thấy khó chịu và cô độc.

"Ồn ào." Ngọc Trường Không khẽ trách.

Tứ Phương lè lưỡi.

"Có kéo, cũng cần chính nguyện ý mới ." Tần Lưu Tây , cũng nhiều thêm, đến gần, tháo dải lụa mắt , cẩn thận kiểm tra mắt của , bắt mạch, : "Mạch tượng cũng , nghỉ ngơi cũng tồi. Hôm nay vẫn dùng châm pháp giống hôm qua, ngày mai sẽ đổi loại khác."

Tứ Phương quen cửa quen nẻo, đỡ Ngọc Trường Không đến bên mép giường, thấy Tần Lưu Tây đang rửa tay bằng nước trong bên cạnh, liền sang một bên.

"Lúc thi châm, ngươi thể sắc thuốc." Tần Lưu Tây : "Sau khi xoa bóp mắt, chườm nóng sẽ tương đối thoải mái hơn."

Tứ Phương về phía Ngọc Trường Không: "Công tử?"

"Đi , lúc thi châm ngươi cũng giúp gì." Ngọc Trường Không .

Tứ Phương lúc mới lui xuống.

Tần Lưu Tây lên chiếc ghế đẩu bên cạnh Ngọc Trường Không, : "Ta bắt đầu đây."

"Được."

Vẫn là những huyệt vị như hôm qua, nhưng khi kim hạ xuống, cảm giác đau đớn giảm vài phần. Ngọc Trường Không tự cảm nhận , nhưng biểu lộ ngoài, chỉ hỏi: "Huyền môn mấy năm nay thế yếu, ngờ còn xuất hiện một nhân vật như đại sư ngài. Lịch Thành thật là địa linh nhân kiệt."

Tần Lưu Tây vững vàng hạ châm, nhẹ nhàng vê kim, : "Trường Không công tử cũng Huyền môn suy thoái, chắc là đây cũng tin tưởng nhiều lắm ?"

Ngọc Trường Không im lặng một hồi, : "Thật , từ khi cha song song c.h.ế.t thảm, đối với Phật môn Đạo môn đều tin. Thiên Đạo nếu công bằng, để gặp chuyện như ?"

Tần Lưu Tây gật đầu đồng tình: "Thiên Đạo quả thật công bằng."

Ngọc Trường Không sửng sốt: "Ngươi phản bác?"

"Không phản bác. Ngươi hiểu nhất định về Huyền môn, chắc cũng Huyền môn thuyết 'ngũ tệ tam khuyết' chứ? Giống như bây giờ đang chữa trị cho ngươi, thu tiền khám bệnh từ ngươi, nếu san sẻ một ít ngoài việc thiện, thì nhân quả của 'ngũ tệ tam khuyết' chắc chắn sẽ giáng xuống đầu . Ngươi xem, Thiên Đạo công bằng ?"

Ngọc Trường Không chút gì. Cho nên ý nỡ ?

"Chữa bệnh thì còn dễ , nếu cứu một đáng lẽ c.h.ế.t, thì xong , nhân quả sẽ trực tiếp giáng xuống."

Ngọc Trường Không kinh ngạc : "Ngươi từng chịu qua ? Là cái nào trong đó?"

"Tàn phế." Tần Lưu Tây : "Là lúc mấy tuổi nhỉ, mười tuổi, là mười một tuổi? Quên mất . Lúc đó tuổi còn nhỏ, tin tà ma, cứu một đáng lẽ c.h.ế.t, đó liền mù."

Tay Ngọc Trường Không run lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Mù?"

"Ừ hử." Tần Lưu Tây : " chỉ là một thời gian thôi. Chờ hình phạt nhân quả qua , là sẽ từ từ hồi phục!"

Ngọc Trường Không ngờ nàng hành y tế thế mà còn gánh chịu nhân quả như , : "Vậy thì nó quả thật công bằng!"

"Chứ còn nữa. Chẳng qua là do bản lĩnh, chứ nếu chắc chắn sẽ phản nó!"

"Ầm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c161.html.]

Ngọc Trường Không kinh ngạc: "Sấm đ.á.n.h , sắp mưa ?"

Tần Lưu Tây hạ cây kim cuối cùng xuống, : "Đừng hoảng, đây là đang cảnh cáo đừng đại nghịch bất đạo đó!"

Ngọc Trường Không: "!"

Bất giác .

Tần Lưu Tây đầu , nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt đạo đầu.

Ngọc Trường Không hỏi: "Đột nhiên thấy, ngươi sợ ?"

"Không sợ!"

"Vì ?"

"Ta cần sợ ?" Tần Lưu Tây : "Ta lợi hại, mù cũng thể sống ."

Ngọc Trường Không bật : "Ta bằng ngươi."

"Ta là vì sớm nhân quả, tất nhiên là chuẩn tâm lý. Còn ngươi là mất cha , thất tình dâng trào, tự nhiên khó thể chấp nhận. Ngươi quyền đau buồn, bởi vì đó là cha của ngươi, là nhân vật gì đó quan trọng. Không chấp nhận sự thật , đối mặt, cũng là điều khó tránh khỏi."

Hốc mắt Ngọc Trường Không chút nóng lên, : " họ cảm thấy con cháu Ngọc thị nên lãng phí thời gian những chuyện đau buồn như ."

"Con cháu Ngọc thị thì là phàm nhân ?" Tần Lưu Tây : "Chuyện liên quan đến thì mặc kệ. Nhân tính đều như cả, ngươi cần gì ép buộc họ đồng cảm với ? Không đáng!"

Ngọc Trường Không im lặng một hồi: "Quả thật, cũng sẽ ."

Bọn họ đáng.

Hai một bên chuyện, một bên trị liệu. Đợi đến khi một quy trình xong xuôi, chữa trị xong, cũng gần trưa.

"Công tử, lão nô lúc ngoài mua đồ, thấy gánh mấy sọt cua, trông béo, liền mua về." Tiền thúc Tần Lưu Tây hỏi: "Cũng công tử ăn ? Có tương khắc với d.ư.ợ.c hiệu ạ?"

Tần Lưu Tây liếc qua, những con cua tươi sống béo ngậy đang bò lổm ngổm trong sọt, khỏi chảy nước miếng, : "Ăn thì thể ăn, chỉ là cua tính hàn, nên ăn nhiều. Trường Không công tử ăn lướt qua là ."

Ngọc Trường Không động tác nuốt nước miếng của nàng lúc nãy, khóe miệng mang theo một tia gần như thể thấy , : "Nếu như , là đại sư cùng ở dùng bữa . Dù cũng ăn nhiều. Tiền thúc xưa nay mua đồ, cũng chỉ mua nhiều, ăn hết cũng lãng phí."

" ạ, đến ba sọt lận." Tiền thúc cũng .

Tần Lưu Tây chằm chằm mấy con cua, : "Như thì ngại quá."

Ngọc Trường Không : "Tiền thúc, hấp một sọt đến đây, hâm một bình rượu vàng nữa."

"Được, công tử và đại sư chờ một lát."

Tần Lưu Tây thấy thế, : "Thịnh tình thể chối từ, xin cung kính bằng tuân mệnh."

Thu sắp qua , mà năm nay nàng bận đến mức một con cua cũng kịp ăn. Chỉ tại cái tên sư phụ vô lương tâm chuyên trộm tiền dầu hương .

Di chuyển đến đình thưởng cảnh, một mâm cua nhanh bưng lên, kèm là một bình rượu vàng, hai chén rượu nhỏ. Tứ Phương ở một bên hầu hạ, gỡ cua, chuẩn gỡ thịt.

"Trước tiên hãy đưa cho đại sư." Ngọc Trường Không .

Tần Lưu Tây: "Không cần , ăn cua chắc chắn tự mới ngon."

Nàng xắn một đoạn tay áo lên. Tứ Phương liếc mắt một cái, buột miệng thốt : "Tay của đại sư, trắng như tuyết ." Được con cua hấp màu vàng đỏ nền, càng thêm trắng.

Tần Lưu Tây cầm chiếc kẹp bạc nhỏ, cắt mấy cái chân cua, lật mai cua lên, gạch cua màu vàng óng hiện , thèm đến mức mắt nàng cũng sáng lên, phát tiếng tán thưởng: "Béo thật. Tứ Phương, ngươi cái gì?"

"À, ..."

"Tứ Phương, gỡ thịt cho ." Ngọc Trường Không "" qua, mày nhíu một chút. Phi lễ chớ , thể bình phẩm về nàng .

Tứ Phương tự lỡ lời, vội : "Tứ Phương thất lễ, xin Bất Cầu đại sư đừng trách."

Hắn về phía Tần Lưu Tây. đối phương thì , căn bản gì, ăn sạch gạch cua và thịt cua, còn nhấp một ngụm rượu. Mà trong tầm tay của nàng, là một con cua xếp nguyên vẹn như ban đầu!

Tứ Phương: "!"

Gu của Bất Cầu đại sư quả nhiên tầm thường, ăn cua cũng gu như !

 

Loading...