Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C151
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:27:02
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 151: Chỗ lợi hại của Bất Cầu đại sư
Ngày đầu tiên chữa trị xem như vô cùng thuận lợi. Sau khi Ngọc Trường Không rửa mặt và uống t.h.u.ố.c xong, Tứ Phương và Tiền thúc liền chờ nữa, vội hỏi cảm thấy thế nào.
Ngọc Trường Không im lặng một hồi: "Không nên lời."
"Hả?"
"Chỉ là đôi mắt chút ấm áp, còn chảy nước mắt như nữa." Ngọc Trường Không duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên mí mắt, : "Cũng còn cảm giác tê trướng như đây."
Tiền thúc vui mừng: "Nói như là hiệu quả ."
Tần Lưu Tây rửa tay xong , lời , : "Ta tuy y thuật, nhưng cũng sinh một đôi tay thần tiên, mới thi châm một là thể khiến khỏi hẳn . Dù cũng mù mười năm, nếu hồi phục, chắc chắn cần một quá trình."
Tiền thúc chắp tay : "Là do nóng vội, thật sự ý nghi ngờ đại sư."
Tần Lưu Tây về phía dải lụa tay Tứ Phương, : "Những dải lụa , thể dùng t.h.u.ố.c ngâm qua phơi khô, đó quấn lên. Dược hiệu còn sót thể cho đôi mắt thoải mái hơn một chút."
Tứ Phương vội vàng đồng ý, : "Công tử, tiên cứ quấn cái lên ạ."
Hắn tiến lên, giúp Ngọc Trường Không bịt mắt . Dải lụa thắt nút ở đầu buông thõng xuống.
Tần Lưu Tây khuôn mặt tuấn tú quá mức mỹ của Ngọc Trường Không. Dải lụa màu đen quấn quanh mắt , thêm vài phần hương vị cấm dục.
"Trường Không công tử thật là mắt."
Tần Lưu Tây khen một câu.
Ngọc Trường Không: "!"
Hắn bỗng nhiên chút tò mò, đối phương dùng biểu cảm gì để những lời như ?
Tứ Phương hỏi: "Đại sư, tối nay công tử nhà còn thể ngủ yên ạ?"
Ngón tay Ngọc Trường Không khẽ động, "" về phía Tần Lưu Tây.
"Lúc nãy hành châm, cũng châm các huyệt vị điều trị chứng mất ngủ cho . Tối uống t.h.u.ố.c là thể ngủ . Nếu thật sự , ngươi cứ niệm cho một đoạn Thái Thượng Lão Quân Thanh Tĩnh Tâm Kinh." Tần Lưu Tây nghĩ nghĩ, từ hòm t.h.u.ố.c lấy một hộp hương ninh thần: "Hương là do tự , ngủ thì cứ đốt một nén. vẫn cảm thấy, giấc ngủ của con dựa t.h.u.ố.c men cũng . Trường Không công tử là ngủ là sợ giấc ngủ, trong lòng ngươi tự rõ. Tâm ma đ.á.n.h bại , thì uống bao nhiêu t.h.u.ố.c cũng là uổng công."
Ngọc Trường Không mím môi, chắp tay với nàng: "Trường Không thụ giáo."
"Vậy ngày mai đến."
Ngọc Trường Không dậy.
Tiền thúc : "Đại sư ngại thì ở phủ chúng dùng cơm trưa hãy ?"
Tần Lưu Tây từ chối: "Không cần , còn một nơi khác ."
"Tiền thúc, tiễn đại sư cửa." Ngọc Trường Không phân phó.
"Vâng."
…
Trường Sinh điện.
Tần Lưu Tây xuất hiện ở cửa, vị chưởng quỹ đang lách cách gõ bàn tính ở quầy liền ngẩng đầu lên liếc một cái, vội vàng ném bàn tính , từ trong quầy .
"Ai da, ngài đích đến đây?"
Tần Lưu Tây : "Trên tay đang một bệnh nhân, cần lấy một ít d.ư.ợ.c liệu để bào chế t.h.u.ố.c nước."
Mắt Lai chưởng quỹ lập tức lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Ngài xem ngài kìa, d.ư.ợ.c liệu gì, cứ cho đến một tiếng là , tự nhiên sẽ cho đưa đến tận cửa, cần ngài đích đến? À , ngài bào chế t.h.u.ố.c nước gì ? Có thể áp dụng cho bá tánh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c151.html.]
Tần Lưu Tây cái bộ dạng gian thương nhỏ của ông , : "Phong Hắc Thương tìm một kẻ khôn khéo như ông nhỉ? Bàn tính gõ nhiều quá, trong đầu cũng là bàn tính ?"
Lai chưởng quỹ hắc hắc: "Nào , đây chẳng là vì tạo phúc cho dân chúng . Trường Sinh điện chúng cũng lâu t.h.u.ố.c mới lò. Ngài nếu thật sự nghiên cứu chế tạo , thích hợp với bệnh nhân, ngại thì cứ nhiều một chút, tạo phúc cho bá tánh, cũng là một công đức mà, ?"
"Ha hả, Lai chưởng quỹ thật là lòng mang thương sinh, là Thanh Bình Quan của đạo trưởng ?"
"Đừng, đừng, chỉ là một phàm nhân, tu đến Trường Sinh, một cư sĩ là đủ lắm ." Lai chưởng quỹ xoa tay : "À đúng , năm nay trong quan bắt đầu mùa đông sẽ phát gạo và quần áo, cũng đường vận chuyển . Chắc là muộn nhất cuối tháng chín là thể đưa đến."
Mày mắt Tần Lưu Tây giãn , : "Tốn bao nhiêu bạc, đưa sổ sách cho Thanh Viễn, bảo thanh toán."
"Năm nay cần ạ. Chủ nhân , năm nay ngài cập kê, lô vật tư đó, ngài sẽ chi trả, coi như là dùng danh nghĩa của ngài để tích thiện tích đức." Lai chưởng quỹ tủm tỉm .
Ông đ.á.n.h giá Tần Lưu Tây. Ai mà thể ngờ , một tiểu công tử mặc nam trang, nam nữ khó phân mắt , thật là một tiểu cô nương chứ?
Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng năm năm , khi Tần Lưu Tây mặt chủ nhân chuyện hợp tác. Lúc đó nàng mới mười tuổi, nhưng là khống chế trường, cho chủ nhân tin phục.
Bây giờ năm năm qua , Trường Sinh điện sớm trở thành cửa hàng d.ư.ợ.c liệu lợi hại nhất Đại Phong, thậm chí danh tiếng còn vang ngoài. Dựa tự nhiên chỉ là d.ư.ợ.c liệu đầy đủ, mà còn nhiều d.ư.ợ.c phẩm quý giá mà các gia tộc quý tộc tranh mua, chỉ độc quyền bán tại Trường Sinh điện.
Mà những thứ đó, đều là xuất từ tay của Tần Lưu Tây.
Bất cứ ai cũng thể tưởng tượng , những d.ư.ợ.c phẩm quý hiếm tiền cũng mua , mà dựa nhân phẩm và duyên phận, thật xuất từ tay một cô nương còn cập kê, ?
Chỗ lợi hại của nàng, ai thể thấu.
Trái tim Tần Lưu Tây như đ.á.n.h trúng, : "Tích thiện tích đức? Hắn là nhiều thì nhiều chứ gì."
Lai chưởng quỹ mà , vẻ mặt "ngài hiểu mà".
"Lấy giấy bút đây. Những d.ư.ợ.c liệu đều đưa 50 cân đến chỗ ." Ăn của thì trả lễ thôi.
Lai chưởng quỹ "" một tiếng, lập tức từ quầy lấy giấy bút đây, : "50 cân ít quá ạ? Hay là gấp đôi lên?"
Tần Lưu Tây liếc ông một cái, : "Lai chưởng quỹ, ngài là phúc khí ngan vạn đừng học cái tật của chủ nhân nhà ngài, tham thì thâm."
Lai chưởng quỹ hắc hắc. Chẳng là sợ ngài lười quá lâu .
"Công tử, ai, lão phu ở bên trong thấy giọng của ngài ." Tống đại phu từ trong nội đường , còn mặc áo blouse trắng, thấy Tần Lưu Tây, lập tức ghé qua, trong tay còn cầm hai đơn thuốc, xin nàng biện chứng luận phương.
"Vị phụ nhân , tuổi cũng ba mươi, kinh nguyệt dứt, cũng kéo dài mấy tháng mới đến xem bệnh. Chứng bệnh của phụ nữ, lão phu cũng thể kiểm tra hư thực, chỉ thể kê đơn."
Tần Lưu Tây nhận lấy xem qua, hỏi: "Trước đây vấn đề , là đột nhiên mới như ?"
"Ban đầu bà , hỏi mãi mới chịu , là bà sinh con còn đầy tháng, đàn ông nhà bà quấn lấy đòi động phòng..."
"Khụ khụ khụ." Lai chưởng quỹ đang một bên ho khan, trừng mắt Tống đại phu mấy . Lão già thô lỗ thể uyển chuyển một chút ?
Tống đại phu: "?"
Tần Lưu Tây vỗ bàn một cái: " là một tên tra nam! Ông c.h.ử.i cho một trận te tát ? Không cái chuyện đó thì sống nổi , coi mạng của vợ gì ? là đồ bỏ !"
Thư Sách
Lai chưởng quỹ: "!"
Thôi, coi như ông thấy gì hết!
Tần Lưu Tây nổi giận xong, cẩn thận hỏi bệnh, sửa đơn t.h.u.ố.c một chút mới đưa qua. Lại đổi sang một đơn khác, trực tiếp giảm bớt một vị t.h.u.ố.c bên trong.
Tống đại phu , liên tục gật đầu: "Hình như như càng đúng bệnh hơn."
"Đơn t.h.u.ố.c ngài kê cũng đúng bệnh, nhưng hiệu quả chậm hơn một chút. Đều là nghèo khổ, hai đơn thấy hiệu quả nhanh hơn, tốn tiền cũng ít hơn."
Tống đại phu hổ, cúi đầu chắp tay với Tần Lưu Tây. Đây mới là tấm lòng của một y giả chân chính.
"Đại phu ở ? Mau cùng một chuyến." Một giọng nôn nóng vang lên ở cửa.