Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C146+147
Cập nhật lúc: 2025-10-15 12:58:44
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 146: Để Bất Cầu trêu ghẹo một chút
"Công tử, nó đang bò lên eo của đó."
"Công tử, nó bò lên n.g.ự.c của . A, nó nhảy lên cánh tay của ."
"Công tử, nó..."
Tiếng la thất thanh của Tứ Phương ngừng vang lên bên tai Ngọc Trường Không, ong ong ong, ồn ào chịu .
"Ồn ào." Ngọc Trường Không nhịn mở miệng quát.
Tứ Phương lập tức ngậm miệng , nhưng vẫn chằm chằm giấy nhỏ, lí nhí : "Tiểu nhân cũng chỉ là cho công tử , giấy nhỏ y như thật , thật đó."
Tiền thúc trừng mắt . là chuyện , lựa chuyện dở mà , đây chẳng là đang nhắc nhở công tử về bệnh mắt của ngài ?
Tứ Phương cũng ý thức , vội : "Công tử, tiểu nhân nữa là , ngài đừng tức giận."
Ngọc Trường Không hừ một tiếng, trong lòng chút ảo não.
Nhiều năm như , sớm luyện bản lĩnh gặp chuyện kinh, cũng gì thể khiến nảy sinh hứng thú. hiện tại, một giấy nhỏ đang bò qua bò , thể tưởng tượng sự thần kỳ của nó, nhưng thể tận mắt thấy.
Ngọc Trường Không, mười năm, đầu tiên cảm thấy bực bội và cáu giận vì bệnh mắt của . Tại cố tình là ?
Trên mu bàn tay đột nhiên cảm giác lành lạnh. Ngọc Trường Không cúi đầu, phảng phất như thấy giấy nhỏ đang mu bàn tay, dùng tay níu lấy ngón tay của .
Ngọc Trường Không nhịn lật tay , giấy nhỏ cũng theo đó lật qua, duỗi tứ chi trong lòng bàn tay . Hắn nhịn nhếch mép, nhanh chóng thu .
Tề Khiên chằm chằm giấy nhỏ, bụng nó hai chữ "chờ" to tướng. Hắn về phía Thanh Viễn, : "Người giấy nhỏ , cứ chỉ chơi Trường Không ?"
Cho dù chìa tay , nó cũng nhảy qua.
Thanh Viễn tay cầm phất trần, : "Thiện nhân là Bất Cầu sư thích những thứ đẽ ? Nàng hảo nhan sắc, thích tất cả những gì đẽ, bao gồm cả và vật. Người giấy nhỏ là do nàng cắt ban cho linh khí, chắc cũng tùy theo sở thích của nàng ."
Thư Sách
Tề Khiên về phía khuôn mặt của Ngọc Trường Không: "!"
Cho nên là bởi vì trai bằng Ngọc Trường Không ?
là một sở thích nông cạn!
Ngọc Trường Không: "..."
Bỗng nhiên chút tò mò vị đạo trưởng là như thế nào?
"Sư thúc đến ." Một tiểu đạo đồng ở cửa đạo quan hô lên.
Mọi lập tức qua.
Chỉ thấy Tần Lưu Tây một y bào màu xanh tố, khoác chiếc áo choàng da chồn màu trắng ngà thêu hình trúc xanh, chắp tay lưng từ ngoài . Mày mắt nhàn nhạt, nụ ...
Có chút rạng rỡ!
Có là vì lời hứa hẹn sẽ đúc tượng vàng cho Tổ sư gia nhỉ!
"Chư vị, sư của đến ." Thanh Viễn .
Tề Khiên và những khác thì gì, nhưng Tiền thúc, Tứ Phương và cả Đại Cung, hộ vệ vẫn luôn im như cột trụ, khi đầu tiên thấy Tần Lưu Tây, thấy rõ gương mặt , đều ngẩn .
"Đạo trưởng, đây là, sư của ngài ?" Tiền thúc chút dám tin.
Nói là con cháu của ông cũng quá đáng, mà là sư ?
Thanh Viễn sờ sờ mặt , : "Người trong Huyền môn lấy tuổi tác để luận vai vế, mà là lấy thứ tự nhập môn. Sư bái nhập sư môn , tự nhiên là sư . Hơn nữa, đạo pháp của sư cũng cao thâm hơn ."
Mọi : "..."
Tần Lưu Tây tới, về phía Tề Khiên, : "Thụy Quận vương cũng thật nhàn rỗi, gặp mặt ."
Tề Khiên : "Ta đến Ly Thành việc, thuận tiện cùng bạn đến tìm thầy chữa bệnh."
"Bất Cầu đại sư." Tiền thúc và Tứ Phương cùng chắp tay thi lễ với Tần Lưu Tây.
Tuy rằng nàng tuổi trông còn nhỏ, nhưng nàng năng lực a. Nhìn giấy nhỏ xem, giỏi giang bao, từ tay chủ tử "vèo" một cái nhào về phía Tần Lưu Tây .
Tần Lưu Tây hai tay véo giấy nhỏ, mặt Ngọc Trường Không, khuôn mặt và đôi mắt của , ánh mắt sâu thẳm: "Chưa thấy ngửi thấy mùi hoa, quả nhiên là ngọc đến . Ngọc thị Trường Không? Thật là một dung mạo tuyệt sắc!"
Đã đến thì đến , cứ để Bất Cầu trêu ghẹo một chút !
Hơi thở Ngọc Trường Không cứng . Tầm mắt thẳng về phía , cố sức , hình như ánh sáng ập đến, ảo ảnh lưu động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c146147.html.]
Chương 147: Bệnh mắt, nàng thể chữa!
Tần Lưu Tây cứ chằm chằm mặt Ngọc Trường Không ngớt, từ xuống , còn dùng tay vẻ phác họa, cho Tiền thúc và những khác đoán già đoán non thôi.
Cách chẩn trị của Bất Cầu đại sư , là xem bệnh như ? Trước đây từng thấy lương y nào như thế , đều là hỏi bệnh mới bắt mạch, còn xem mặt?
Tề Khiên thì nghĩ đến lời của Thanh Viễn lúc nãy, bất giác trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, : "Tần đại phu, mặt của Trường Không vấn đề gì ?"
Xem say mê như !
"Có chứ, tự nhiên là mỹ mạo !" Tần Lưu Tây thuận miệng đáp.
Tề Khiên: "..."
Ngọc Trường Không và những khác: "!"
Thanh Viễn ho khan vài tiếng, hiếm khi vài phần hổ, về phía Tần Lưu Tây, khóe miệng giật giật mấy cái. Tượng vàng!
Tần Lưu Tây : "Gương mặt của Trường Không công tử, thật sự . Ngươi nếu lấy một dải lụa cùng màu với xiêm y buộc lên mắt, đùa , vô nữ tử trong thiên hạ sẽ vì ngươi mà thét chói tai."
Nghe xem, đây là lời mà một vị đại phu nên ?
Ngón tay Ngọc Trường Không cuộn , giọng lạnh lùng: "Ngươi đang trêu ghẹo ?"
Hết đến khác, đúng là thể nhịn nữa!
"Ủa, đây là trêu ghẹo ? Ta đang sự thật mà!" Tần Lưu Tây phảng phất sự tức giận trong giọng của , bảo: "Đôi mắt của ngươi mù lâu, tuy rằng vẫn còn trong, nhưng nếu kỹ, tròng mắt bắt đầu chút teo và hõm , mí mắt co rút, đáy mắt sung huyết, nếu lơ đãng đảo mắt, còn sẽ lác, ảnh hưởng đến mỹ quan. Cho nên nếu buộc một dải lụa lên, đó chính là một nhan sắc tuyệt thế."
Mọi xong, đều sang. Trước đây từng chú ý, bởi vì Ngọc Trường Không thích khác trừng mắt mắt , cho nên cũng tự động kỹ. bây giờ xem , hình như đúng là như .
Ngọc Trường Không nhạy bén cảm giác tầm mắt của đều đang dừng mắt , theo bản năng liền né tránh.
"Đại sư, mắt của công tử nhà , còn thể chữa khỏi ạ?" Tiền thúc cẩn thận hỏi.
Ngọc Trường Không dời mắt , thần sắc lãnh đạm, nhưng ngón tay giấu trong tay áo cuộn tròn , trong lòng cũng chút thấp thỏm.
" , bệnh mắt của Trường Không mười năm ."
"Mười năm , quả thật lâu."
Tim Ngọc Trường Không chùng xuống. Hắn tự giễu , quả nhiên thể kỳ vọng. Hắn dậy định .
" cũng chỉ là do tình chí tổn thương mà dẫn đến bệnh tăng nhãn áp thôi. Vậy mà các thể kéo dài đến mười năm, Ngọc thị khỏe , tìm những y giả kiểu gì để xem bệnh ." Tần Lưu Tây cầm một viên nhân hồ đào ném miệng nhai. Mù mười năm, thật đáng tiếc.
Mọi đều ngẩn .
Ngọc Trường Không càng là xoay , mặt hướng về phía Tần Lưu Tây, : "Ngươi ý gì?"
Là , bệnh mắt của vì kéo dài mà trị hết?
Hay là , nàng thể trị!
"Đại sư, ý của là, thể chữa khỏi bệnh mắt cho công tử nhà ?" Tiền thúc kích động hỏi.
"Rắc rắc."
Tần Lưu Tây nhai hạt hồ đào rang muối, : "Chỉ là bệnh tăng nhãn áp thôi, thể trị. Rất dễ trị, cái dễ trị chính là tâm bệnh. Trường Không công tử nếu cứ đêm đêm ác mộng quấn mà thể ngủ , trù ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đột tử."
Mọi : "!"
Ngọc Trường Không sửng sốt. Trong đầu như tiếng sấm nổ vang, ong ong, bên ngoài đang gì nữa, chỉ còn một câu, dễ trị.
Nàng thể trị, nàng mà thể trị!
Còn chuyện thể ngủ , nàng mà cũng .
Tiền thúc và Tứ Phương đều phản ứng , run giọng : "Chuyện , thật sự thể trị ? Đại sư đang đùa chứ?"
Tề Khiên vỗ mạnh vai Ngọc Trường Không, mím môi cố nén sự kích động.
"Có thể thì thể." Tần Lưu Tây : " cũng là một ngày là xong nhé. Còn nữa, là sẽ đúc tượng vàng cho Tổ sư gia nhà ..."
"Đúc, nhất định đúc. đây liền cho chuẩn , tất cả thần tượng của quý quan chúng đều thể đúc." Tiền thúc dứt khoát vỗ tay một cái. So với đôi mắt của công tử nhà ông, bạc là gì ?