Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C135+136
Cập nhật lúc: 2025-10-14 11:48:35
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 135: Có "Quỷ Kiến Sầu" là gì ?
Tần Lưu Tây mới trở về phủ, đang về phía thiên viện. Khi sắp đến cửa, nàng đột nhiên thấy một tiếng quát chói tai, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
"Đứng , ngươi là kẻ nào?"
Cái giọng vịt đực , chút quen tai.
Tần Lưu Tây đầu , thấy Tần Minh Kỳ tay cầm một quyển sách, xông tới như một con nghé con, lớn tiếng gầm lên: "Tên Đăng Đồ tử ¹ từ đến, dám xông sân của trưởng tỷ nhà , ngươi..."
Hắn vọt tới mặt, đột nhiên dừng bước, kinh ngạc bất định Tần Lưu Tây từ xuống : "Đại tỷ ?"
Tần Lưu Tây chắp tay lưng, từ cao xuống, liếc xéo : "Sao ngươi ở đây?"
"Thật sự là tỷ ?" Tần Minh Kỳ bộ dạng giả trai của nàng, nam nữ khó phân, khỏi nhíu mày : "Đại tỷ ăn mặc thế ? Tỷ từ bên ngoài về ?"
"Ngươi định quản chuyện của đấy ? Đã quên lời với ngươi đây ?" Tần Lưu Tây với giọng cảnh cáo.
Tần Minh Kỳ cứng họng, : "Đại tỷ là một cô nương, cũng là tiểu thư của Tần gia, thể ăn mặc như , thật là kinh thế hãi tục."
Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật. Ánh mắt nàng , cực kỳ giống như đang một kẻ thiểu năng. Chắc sách đến ngớ ngẩn chứ?
Mặt Tần Minh Kỳ đỏ lên, nhưng ưỡn ngực. Hắn sai, đại tỷ là nữ tử, thể tự hủy hoại thanh danh của .
Thư Sách
"Từ đến thì về đó , mau biến." Tần Lưu Tây xoay viện.
"Đại tỷ mà như , cho bà nội, xin dùng gia pháp." Tần Minh Kỳ lớn tiếng .
Bước chân Tần Lưu Tây khựng . Nàng đầu, trừng mắt : "Sách thánh hiền dạy ngươi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ? Hay là, đừng xía chuyện của khác?"
"Ta, ..." Tần Minh Kỳ nàng trừng mắt liền lùi , lắp bắp : "Ta chỉ là vì đại tỷ ... A!"
Hắn thấy Tần Lưu Tây giơ nắm đ.ấ.m lên, theo bản năng ôm đầu, thụp xuống.
Đáng sợ quá, đại tỷ đường đường là một nữ tử mà định tay đ.á.n.h . Mạng xong !
Nắm đ.ấ.m trong tưởng tượng hề giáng xuống. Tần Minh Kỳ ngẩng đầu lên, Tần Lưu Tây trong sân. Giọng của nàng cũng bay : "Trước khi mách lẻo, hãy tự nghĩ xem là đàn ông, là quân tử . Đã là quân tử thì đừng hành vi của tiểu nhân. Còn nữa, khi quản khác, hãy quản bản . Sách kỹ ? Đã thể cống hiến sức lực cho gia đình ? Ngô nhật tam tỉnh ngô ², đây là lời khuyên dành cho ngươi!"
Ngô nhật tam tỉnh ngô .
Mặt Tần Minh Kỳ nóng bừng, dậy, siết chặt nắm tay bỏ .
"Tiểu thư, dạy dỗ khác thật sự khách khí chút nào." Kỳ Hoàng khẽ .
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: "Ta thấy nó sách đến ngớ ngẩn . Cứ một câu thanh danh nữ tử, hai câu thanh danh nữ tử, đúng là đồ cổ hủ. Nữ tử thì thế nào, vốn là chuyện để một tên đàn ông như nó thể bàn luận. Lại còn định quản đến đầu , chắc là dạy dỗ đây mà!"
Nàng lấy một lá chiêu hồn phù, đốt một nén hương, cửa phòng chờ.
Chỉ một lát , bóng ảo của quỷ treo cổ xuất hiện trong sân, cung cung kính kính hành lễ với nàng: "Đại nhân, triệu kiến tiểu nhân gì phân phó ạ?"
Ừ, điều đấy, thè cái lưỡi dài .
Tần Lưu Tây chằm chằm miệng . Ánh mắt đó khiến quỷ treo cổ toát mồ hôi lạnh, theo bản năng che miệng . Hắn thắt nơ con bướm .
Thấy cảnh giác như , Tần Lưu Tây cảm thấy mất cả hứng, : "Đi nhắn lời cho hai con quỷ Âm Dương Song Sát, bảo chúng rằng tên tà đạo khả năng đang ở một ngọn núi tên là Bát Quái. Bảo chúng truyền tin ."
Quỷ treo cổ dám tuân theo, hỏi xem còn phân phó gì khác . Thấy , nó liền "vút" một cái biến mất, trông như vô cùng sợ hãi Tần Lưu Tây giở trò với cái lưỡi dài của .
Tần Lưu Tây "a" một tiếng lạnh, : "Nhát gan như , là rút lưỡi của nó , chậc!"
Kỳ Hoàng: Có "Quỷ Kiến Sầu"³ là gì ?
Chú thích:
¹ Đăng đồ tử: một điển tích chỉ những kẻ háo sắc, thường dùng để mắng c.h.ử.i một cách khinh miệt.
² Ngô nhật tam tỉnh ngô : trích từ Luận Ngữ, nghĩa là "Mỗi ngày tự xét ba ". Đây là một lời răn về việc tự kiểm điểm bản .
³ Quỷ Kiến Sầu: một danh xưng mang ý nghĩa "Ngay cả quỷ thấy cũng sầu lo, khiếp sợ".
Chương 136: Đại tiểu thư tâm tư tinh tế
Tần Lưu Tây cảm thấy việc sớm tối thỉnh an thế thật mệt mỏi. Cứ mỗi đến, nàng than thở một , nhớ những ngày tháng tự do đây. Nàng nghĩ, là tìm một cái cớ để dọn ngoài, tránh những quy củ rườm rà .
ý nghĩ đó mới nảy dập tắt ngay. Không cần nghĩ cũng , sẽ ai cho phép.
Tần Lưu Tây ngáp một cái, cảm nhận một ánh mắt. Nàng theo, thấy tên nhóc Tần Minh Kỳ đang , khỏi nhướng mày.
Tần Minh Kỳ lảng tránh, chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c135136.html.]
Thật nhàm chán.
mà tên nhóc mà mách lẻo. Lão thái thái cũng hề gì với nàng về chuyện quy củ cả.
"Tất cả lui xuống ." Tần Lão thái thái cho lui , vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Tần Lưu Tây dậy, nhún gối thi lễ xoay rời .
"Tây Nhi."
Tần Lưu Tây dừng bước, , thấy Vương thị và Tạ thị cùng . Tạ thị liếc nàng một cái dắt mấy đứa con bỏ .
"Mẹ việc gì ạ?"
Vương thị cùng nàng ngoài, : "Là do nhị thẩm của con. Bà mời ngày mai cùng chùa lễ bái, cũng là để cầu bình an cho ông nội và các chú bác của con."
Thật đây đều là cớ. Tạ thị cảm thấy dạo việc thuận lợi, trực giác mách bảo rằng những lời của Tần Lưu Tây đều là sự thật, nên mới chùa bái Phật.
Tần Lưu Tây lập tức hiểu mấu chốt, : "Những việc cứ tự sắp xếp là ạ. Cứ bảo Lý thúc chuẩn xe ngựa là ."
"Ta thật là đến Thanh Bình Quan." Vương thị : " nhị thẩm của con, nay tin Phật, cho nên..."
"Không ạ. Chùa Vô Tướng hương khói cũng thịnh, khách hành hương cũng nhiều, hai đến đó cũng ."
Vương thị : "Còn một chuyện nữa. Dạo các nữ quyến trong nhà một ít khăn tay và túi tiền. Ta nhờ Lý tổng quản mang đến một cửa hàng ký gửi, cũng là để đổi lấy chút tiền tiêu vặt."
Tần Lưu Tây gật đầu: "Cứ bảo chú mang đến cửa hàng của Tiền gia ký gửi bán ạ. Trước đây vải vóc trong nhà cũng đều mua ở đó. Chủ cửa hàng chịu ơn của con, sẽ ăn chặn quá nhiều tiền huê hồng ."
"Là do con chữa bệnh cho nhà ông ?"
"Vâng ạ."
Vương thị trong lòng hiểu, : "Cũng chỉ năm nay là khó khăn một chút. Hiện giờ trong nhà mua một trang viên nhỏ, sang năm nhà chúng cũng thể thu một ít lương thực. Còn nữa, đại cô mẫu của con, hôm nay cũng là tìm một công việc chân chạy vặt ở một quán ăn, ngày mai sẽ bắt đầu ."
"Chạy vặt? Đó là công việc vất vả, đại cô nay sống trong nhung lụa, ?" Tần Lưu Tây : "Cô , trong nhà cũng sẽ thiếu chi phí sinh hoạt của họ."
"Đại cô mẫu của con là con vợ lẽ. Chỉ là do ruột mất sớm, cô ngoan ngoãn, nên Lão thái thái thương tình mang theo bên nuôi dưỡng mấy năm, đến tuổi thì gả cho thứ trưởng tử của nhà họ Tống." Vương thị nhàn nhạt : "Cô gả đến nhà họ Tống mười mấy năm, cũng chỉ sinh hai cô con gái. Mẹ chồng và phu quân của cô sớm ý kiến, nhưng vì kiêng nể ông nội con đang giữ chức tam phẩm, nên mới dám sủng diệt thê, cũng coi như là át vía nhà họ Tống. cũng thể ngăn cản nạp sinh con, cho nên đám con vợ lẽ cứ lượt nhảy ngoài. Cô cũng chỉ thể c.ắ.n răng nuốt hận. Ai ngờ nhà họ Tống tàn nhẫn đến , nhà chúng gặp chuyện, họ liền đuổi ba con cô ngoài."
"Trở về Tần gia cũng chỉ là một đường lui, thể thiếu cơm ăn áo mặc của mấy con họ. tương lai hai đứa em họ của con gả , cho dù bà nội hứa sẽ chuẩn một phần của hồi môn, nhưng nhà chúng cũng sa sút, thể gượng dậy . Cho dù hứa hẹn, thì thể cho bao nhiêu? Chúng nó dù cũng mang họ Tống. Cô mẫu của con dám liều như , cũng là vì nghĩ đến điểm , thể tích cóp đồng nào đồng đó."
Con gái gả như bát nước hất . Tần gia thể tiếp nhận một con gái nhà chồng đuổi về, cũng là Tần gia tình nghĩa. Có những nhà đẻ tàn nhẫn, nào thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của con gái ?
Tần Mai Nương trong lòng cũng rõ điều , nên mới dám trông chờ Tần gia, mới tự tích cóp chút vốn liếng cho ba con, để tương lai cũng chút tự tin.
"Xem còn khá hơn nhị thẩm một chút."
Vương thị lườm nàng một cái.
"Không còn một vị tiểu cô mẫu nữa ?"
"Tiểu cô mẫu của con là con gái út lúc về già của bà nội, gả đến tông tộc Lưu thị, một gia tộc lớn ở Đông Bắc. Tần gia gặp chuyện quá đột ngột, tin tức truyền , cũng cô nhận . Nếu nhận , cũng tình cảnh của cô bây giờ !" Vương thị thở dài: "Tiểu cô mẫu của con đại danh là Tần Anh. Đã là con gái út, nên nuông chiều từ nhỏ, tính tình cũng quật cường. Năm nay cũng mới mười chín tuổi, mới xuất giá hai năm, vẫn con nối dõi. Bây giờ Tần gia sa sút, nhà họ Lưu sẽ đối xử với cô như thế nào."
Nói đến đây, bà bật chua chát: "Xem , con cũng mới lớn từng , mà với con những chuyện phiền lòng . Thật là kỳ lạ, chuyện với con, luôn cảm thấy vô cùng tự tại."
Ở chung với Tần Lưu Tây nhiều, nhưng một khi bắt đầu câu chuyện, bà luôn cảm giác đang chuyện với một đứa con cháu, mà là với một ngang hàng. Thật kỳ lạ.
"Mẹ , thì con thôi ạ." Tần Lưu Tây nhạt.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Vương thị rùng một cái, : "Cũng chuyện gì khác, con về viện ."
Tần Lưu Tây nhún gối hành lễ, thấy bà ăn mặc phong phanh, liền : "Ly Thành bốn bề vây núi, mùa thu đông sẽ lạnh hơn nhiều. Bây giờ thu, cũng nên may thêm hai chiếc áo choàng để chống lạnh cản gió, tránh nhiễm hàn. Nếu nguyên liệu đủ, cứ bảo Lý tổng quản ghi sổ mua là ."
"Được."
Tần Lưu Tây lúc mới khẽ gật đầu, xoay rời .
Vương thị theo bóng lưng nàng, khóe môi nở một nụ .
"Thái thái, Đại tiểu thư trông vẻ lạnh lùng, nhưng tâm tư tinh tế, đối với cũng tôn kính và quan tâm." Thẩm ma ma tiến lên đỡ bà, sờ bàn tay lạnh ngắt của bà, : "Lão nô sớm dùng tấm lụa thêu may thêm hai chiếc áo choàng, cứ nhất định nhường cho các cô . Ai, cũng nghĩ, bản cũng chỉ là trần mắt thịt."
"Làm chủ gia đình nào dễ dàng. Chuyện gì cũng lo cho , chẳng là để cho cớ ? Ta cũng lười tranh cãi với cô , mệt lắm. Có thời gian rảnh đó, chẳng thà uống thêm một ngụm còn hơn?"
Cái " cô " là ai, cần cũng .
Thẩm ma ma : " cũng thể cứ như mãi ."
"Ừm, lát nữa lấy tấm vải bông may một chiếc . Cũng ngoài, cần may quá quá quý, thể cản gió là ." Vương thị .
Hiện giờ trong nhà đông, đàn ông cũng ở đây, nha cũng nhiều. Vương thị liền cùng Vạn di nương và Tần Minh Thuần ở chung một viện. Bà ở gian chính phòng, Vạn di nương ở đông sương phòng, còn Tần Minh Thuần thì ở tây sương phòng.
Chỉ là Vương thị và những khác ngờ rằng, mới trở về sân, kiểm tra xong bài tập của Tần Minh Thuần, Kỳ Hoàng ôm một cái tay nải lớn đến.
"Thưa Đại thái thái." Kỳ Hoàng hành lễ, đặt tay nải lên bàn, hai tay đặt bụng, : "Tiểu thư nhà bảo mang đến một ít vải vóc. Đây đều là những màu sắc và hoa văn mà tiểu thư thích lắm, vẫn luôn để trong rương. Tiểu thư nhờ Đại thái thái xem xử lý giúp ạ."
Vương thị ngẩn .
"Nô tỳ xin cáo lui."
Sau khi Kỳ Hoàng , Thẩm ma ma tiến lên mở tay nải , trải tấm vải gấp gọn gàng bên cùng , về phía Vương thị.
Đây nào là vải vóc gì, rõ ràng là áo choàng da chồn màu xanh ngọc, còn cả áo khoác ngoài. Mà ở cùng, thậm chí còn hai chiếc áo bông dày.
Hốc mắt Vương thị ươn ướt: "Đứa nhỏ ..."