Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C126

Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:14:02
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đêm Trung thu, vầng trăng tròn vành vạnh.

Tại một nơi gần biên giới Tây Bắc.

Nhóm Tần Bá Hồng chen chúc cửa một nhà kho chứa củi, ôm gối ngẩng đầu những chiếc đèn trời bầu trời.

"Là Tết Trung thu ."

Ở Đại Phong, dịp Tết Trung thu và năm mới, thường thói quen thả đèn trời để cầu phúc và gửi gắm nỗi niềm.

Khi đến trạm dịch, thấy những lữ khách qua đường, họ mới nhớ là Trung thu. Sau khi định chỗ ở, họ dùng bạc ít ỏi còn để đổi lấy mấy cái bánh bao thịt, coi như là ăn Tết.

"Cha, con nhớ ." Tần Minh Ngạn nép lòng Tần Bá Hồng, hai cha con sưởi ấm cho .

Tần Bá Hồng ôm chặt con trai hơn một chút, : "Cha , khổ cho con ."

Ông sờ cánh tay con trai lớp áo bông, gầy đến mức còn gì. Lại sang khuôn mặt lấm lem bụi trần của con, trong lòng khỏi xót xa.

"Con khổ ạ." Tần Minh Ngạn vội ngẩng đầu lên, nhưng khi thấy đôi mắt của cha, cúi đầu xuống: "Chỉ là chút nhớ nhà thôi ạ." Nhà, họ còn nhà ?

Nếu căn nhà cũ tính, thì đó cũng tạm coi là một mái nhà, nhưng họ cũng liệu còn cơ hội trở về .

Ngồi cách đó xa, Tần Minh Mục thấy cảnh ấm áp của đại bá và em họ, trong mắt khỏi ánh lên vẻ hâm mộ. Cậu sang Tần Bá Quang đang nhắm hờ mắt bên cạnh, bất giác nhích gần hơn một chút.

Tần Bá Quang giật , mở mắt , thấy đứa con trai thứ, liền hỏi: "Sao con?"

Tần Minh Mục : "Cha nếu mệt, trong kho củi ngủ ạ? Ở đây dù cũng nhiều gió."

Tần Bá Quang quả thật chút mệt mỏi. Mấy ngày nay, mấy đàn ông bọn họ chăm sóc lão gia tử, để mắt đến hai đứa nhỏ, còn đối phó với những tên phạm nhân khác đang lăm le như hổ đói.

Mới lúc , vì họ phát áo bông dày chống lạnh mà dòm ngó, định cướp đoạt. Mấy họ thể  phản kháng, đ.á.n.h một trận, đến giờ mặt mũi vẫn còn sưng vù.

Sự cảnh giác cao độ và mệt mỏi khiến Tần Bá Quang kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Chỉ là cha ngắm đèn trời, nên ông đành cùng.

"Cha, đại ca, nhà thư gửi đến!" Tần Bá Khanh tay xách một bọc giấy dầu và một cái hồ lô, tay cầm một phong thư dày cộp, vội vã chạy tới.

Mọi , lập tức đều dậy.

"Cha." Tần Bá Hồng đỡ lấy tay cha .

"Vào nhà ." Lão gia tử cố nén sự kích động, xoay kho củi.

Trong kho củi chỉ một ngọn đèn bão chiếu sáng. Ngọn đèn cũng là do họ khó dễ mới xin . Nếu ngủ thì còn thổi tắt, để tránh đổ gây hỏa hoạn.

Sáu cùng trong kho.

Tần Bá Khanh tiên đặt đồ trong tay xuống, : "Cha, lúc nãy con ở bên ngoài giúp một đoàn thương khách dỡ hàng, họ thưởng cho con một bầu rượu và mấy cái bánh trung thu."

Tần Nguyên Sơn ngẩn , bọc đồ . Thấy Tần Bá Quang mở , mùi dầu mè thơm lừng và hương bánh trung thu lan tỏa, ông khỏi đỏ hoe mắt.

Lại hai đứa cháu trai đang nuốt nước bọt ừng ực, ông liền : "Hôm nay là Tết Trung thu, mỗi một miếng, mấy chúng cũng coi như đón Tết."

Tần Bá Quang , bẻ một chiếc bánh trung thu đôi, mỗi một nửa. Lại mở bầu rượu , hương rượu nồng nàn tỏa . Ông uống một ngụm, mắt sáng lên, : "Là rượu Thiêu đao tử. Cha, cũng uống một ngụm , cho ấm bụng và ấm ."

Tần Nguyên Sơn nhận lấy uống một ngụm, truyền cho con trai cả, với Tần Bá Khanh: "Mau xem thư nhà ."

Tần Bá Khanh sớm chờ nữa. Cắn một miếng bánh trung thu, đặt nó lên đùi mở thư bắt đầu . Đọc một lúc, cổ họng nghẹn , tay run lên.

Tần Nguyên Sơn thấy , trong lòng kinh hãi, nghĩ ngợi gì liền giật lấy, nhanh chóng lướt qua.

"Cha, thư ạ?" Tần Bá Quang ghé đầu qua.

Tần Nguyên Sơn bật , : "Là tin ." Ông đưa thư cho Tần Bá Hồng, chỉ Tần Bá Khanh : "Ngươi xem cái   cha , còn hốt hoảng như ."

"Cha, con... con cha ! Cố thị sinh cho con một đôi con trai, con con trai !" Tần Bá Khanh nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui trong kho củi, la . Bất chợt, xổm xuống, bật nức nở: "Bọn nhỏ sinh tháng bảy, sinh non còn là song sinh. Trong thư nàng , nhưng chắc chắn là nguy hiểm. Là vô dụng, thể ở bên cạnh mấy con họ. Ta với nàng."

Hắn ôm đầu, tự đ.ấ.m mấy cái.

Tần Minh Mục vội kéo tay xuống: "Tam thúc, thúc cũng như . Tam thẩm sinh hai tiểu , tuy vất vả nhưng cuối cùng cũng tròn con vuông, là chuyện đáng mừng mới . Thúc càng bảo trọng bản chứ ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c126.html.]

Tần Bá Khanh ngẩng đầu lên, lau nước mắt nước mũi, : "Mừng, trong lòng mừng lắm chứ."

Tần Bá Hồng : "Tam , chúc mừng . Một cặp song sinh, đây là đại phúc khí của Tần gia chúng ."

Tần Bá Khanh kích động vò đầu: " , Cố thị , là nhờ trưởng nữ của đại ca là Tây Nhi giúp đỡ đỡ đẻ, cứu sống ba con họ. Đại ca, Tây Nhi y thuật ?"

Tần Bá Hồng cũng vài phần mờ mịt. Trưởng nữ từ nhỏ rời nhà, thể là vô cùng xa lạ. Chuyện hậu trạch nay đều do phu nhân quản lý, ông chỉ lo tranh đấu quan trường, tự nhiên cũng rõ chuyện của con bé, nên chút lúng túng, : "Ta cũng ít."

Tần Nguyên Sơn lúc lên tiếng: "Chắc là học từ Xích Nguyên đạo trưởng."

Mấy đều sang, kỳ quái hỏi: "Đó là đạo trưởng ? Còn cả y thuật ?"

"Mười đạo sĩ thì chín y thuật. Trong năm thuật của Huyền môn, y thuật là một trong đó, ông cũng gì lạ. Năm đó khi ông mang con bé , mệnh cách của nó kỳ lạ, nhưng đạo tâm vô cùng chính trực, là trời sinh dành cho Huyền môn." Tần Nguyên Sơn nhớ chuyện xưa, : "Thật chuyện đến nước , cũng giấu gì các con nữa. Năm đó, ông cũng từng gieo cho Tần gia một quẻ, rằng nhà chúng trong vòng mười năm sẽ một kiếp nạn, chỉ Tây nha đầu là chuyển cơ."

Mọi đều kinh ngạc, họ từng qua chuyện .

"Chuyện bói toán quá mức mơ hồ, cho dù và ông giao tình, cũng dám tin tưởng. Lúc đó sức khỏe của Tây nha đầu cũng , thường xuyên đổ bệnh. Xích Nguyên lão đạo đến, những lời đó, liền để ông mang Tây nha đầu về nhà cũ nuôi dưỡng." Tần Nguyên Sơn kể chuyện năm xưa, : "Thấy mười năm sắp đến mà cái gọi là kiếp nạn mãi tới, cũng cho là ông tính chuẩn, do đó lơi lỏng cảnh giác. Ai ngờ... Ai, là phúc họa, là họa thì tránh khỏi. Đều là liên lụy Tần gia, và cả các con."

"Cha, ạ?" Tần Bá Hồng : "Làm gì chuyện liên lụy liên lụy. Đều là Tần gia, một vinh thì cả nhà cùng vinh, một nhục thì cả nhà cùng nhục. Người tuyệt đối như ."

" ạ, ông nội. May mắn là đày chỉ đàn ông chúng , các nữ quyến vẫn thể trở về nhà cũ, một nơi nương tựa. Cuộc sống tuy kham khổ một chút, nhưng ít cả nhà vẫn trọn vẹn." Tần Minh Mục lúc cũng một câu.

Tần Nguyên Sơn chút vui mừng, khen ngợi: "Con hiểu chuyện."

Tần Minh Mục khen chút kích động, âm thầm siết chặt nắm tay.

Tần Nguyên Sơn : "Kiếp nạn mười năm đến, Tần gia chúng quả nhiên sụp đổ. Mà Cố thị vì kinh hãi mà sinh non, chính là Tây nha đầu tay cứu vãn. Những lời lão đạo sĩ , quả nhiên đều ứng nghiệm. Bây giờ, chắc như lời ông , chuyển cơ của Tần gia chúng , chính là Tây Nhi!"

Tần Minh Ngạn c.ắ.n một miếng bánh trung thu nhỏ, những lời chút kinh ngạc. Vị trưởng tỷ của , nếu là chuyển cơ, chính là phúc tinh của Tần gia. Cũng nàng trông như thế nào, tính tình ?

Thư Sách

Tần Bá Hồng : "Cha, Tây Nhi dù cũng chỉ là một cô nương, con bé là chuyển cơ của nhà chúng , e là chút gượng ép. Xích Nguyên lão đạo chừng là đang dỗ thôi?"

"Ta mong rằng ông đang dỗ ." Tần Nguyên Sơn c.ắ.n miếng bánh trung thu, nhai kỹ nuốt xuống, : "Các con xem, chúng đường đày , tuy khổ cực, nhưng so với những khác, thuận lợi hơn ít. Hơn nữa nhiều quý nhân tương trợ, cứ như là sắp đặt sẵn . Các con xem, đó thể là ai?"

"Chẳng lẽ là nhà thông gia của chúng ?" Tần Bá Quang .

"Nếu là nhà thông gia, thì sớm lộ diện ." Tần Nguyên Sơn thở dài: "Sắp đến Tây Bắc mà vẫn thấy bóng dáng nhà thông gia đó , e là họ cũng đang tránh tiếng."

Mọi đều im lặng.

Tần Bá Quang nghiến răng căm hận : "Nhất định là do con yêu phi ở trong kinh thành gây sóng gió, đuổi cùng g.i.ế.c tận."

"Lão nhị!" Tần Nguyên Sơn quát lớn: "Cái miệng của con cũng nên thu một chút. Bây giờ chúng là kẻ sa cơ, nếu để bắt thóp, e rằng đến Tây Bắc sẽ càng thêm khó khăn. Cha của các con, chính là hủy hoại bởi cái miệng ... khụ khụ..."

Thấy cha đến kích động, Tần Bá Hồng vội vã vỗ lưng cho ông, cũng quản nhiều, cầm bầu rượu cho ông uống một ngụm.

Tần Nguyên Sơn lấy , chán nản : "Tóm một câu, từ nay về , chúng cẩn trọng trong lời và việc . Chờ đến ngày , nếu ông trời mắt, sẽ ngày chúng trở về triều đình."

Ông đầy khí khái, nhưng mấy con trai bên chút hoang mang. Liệu dễ dàng như ? Cho dù đại xá, cũng chỉ là trở về quê nhà thôi?

Trở về triều đình, là một chuyện xa vời như , họ dám nghĩ nhiều.

Trong phút chốc, đều im lặng, ăn bánh trung thu cũng cảm thấy chút vô vị.

Tại một tiểu viện độc lập trong trạm dịch.

Một vị quản sự đang pha cho chủ nhân nhà , cung kính bẩm báo chuyện.

"Lão gia, mấy ngày nữa là thể đến Dương Quan . Nhóm Tần gia , một khi quan, sẽ tự tìm nơi ở. Thuộc hạ thấy bọn họ đều đổ bệnh, tiền bạc cũng còn bao nhiêu, chúng cần can thiệp ạ?" Triệu Xương đưa qua, đó chắp tay sang một bên, về phía đàn ông tướng mũi ưng đang ghế.

Nếu Tần gia ở đây, lẽ sẽ nhận , đây chính là mà họ từng gặp mặt một ở trạm dịch đó.

Công Bá Thừa, hội trưởng của thương hội Đại Phong, việc ăn trải rộng khắp Đại Phong, thậm chí còn hợp tác với các tiểu quốc xung quanh, thể đàn ông giàu nhất cõi Đại Phong.

"Nàng cần chuẩn chu thì cần, giữ mạng là . Đợi đến Dương Quan xem họ thế nào." Công Bá Thừa cầm lên nhấp một ngụm, gương mặt vốn nghiêm nghị nay càng thêm lạnh lùng: "Gửi tin về kinh, bảo Tuyết Anh bắt đầu hành động , cũng đến lúc tấn vị , thể để một độc chiếm . Mông thị phiền phức, mới để ý đến bên phía Tần gia."

"Vâng." Triệu Xương ôm quyền đồng ý, nghĩ ngợi : "Lão gia, Đại tiểu thư đây là đang ghi hận Tần gia , nếu chỉ đến mức ?"

"Ghi hận cũng là chuyện nên , Tần gia đối với nàng cũng bao nhiêu tình cảm. nghĩ con nàng, lẽ sẽ ghi hận . Nàng sẽ đem tâm tư đặt những chuyện gọi là hận , quá hao tâm tổn sức." Công Bá Thừa mân mê miếng ngọc phù ấm áp trong tay, khẽ : "Nàng chỉ là để tâm mà thôi."

Những thứ, thậm chí là những nàng để tâm, thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

 

 

Loading...