Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C118

Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:59:28
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 118: Ta chỉ một chút y thuật thôi

 

"Xích Nguyên quan chủ nhờ ở Tây Bắc chiếu cố ?"

Cả Tần Lão thái thái và Vương thị đều kinh ngạc, vui mừng khôn xiết, hỏi dồn: "Chuyện là thật ?"

Thư Sách

"Đây cũng chuyện gì to tát, gì đáng để ..." Tần Lưu Tây thốt lời , liền nhận thấy ánh mắt của hai chút đúng, vội chữa : "Ý của con là, sư phụ của con tuy gọi là lão thần côn, nhưng cũng khoác lác. Cho dù ngài nể mặt hai , thì cũng cái họ Tần của con chứ, chút chuyện nhỏ chắc chắn  ông   sẽ giúp."

Khóe miệng Tần Lão thái thái giật giật, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Rốt cuộc con bé đang chê bai ai ?

Vương thị lấy khăn tay che khóe miệng đang chực cong lên. Gặp đứa đồ nghịch ngợm thế , Xích Nguyên quan chủ nhẫn nhịn .

Bà ho nhẹ một tiếng : "Quan chủ thật là đại thiện. Chuyện tốn kém bao nhiêu bạc, lát nữa đưa bạc cho con, con trả cho đạo quan nhé?"

" , nhờ vả ai, dự tính chi phí bao nhiêu, Tần gia chúng khốn khó đến cũng sẽ xoay sở cho đủ." Tần Lão thái thái dừng một chút : "Vương thị, bên chỗ cần riêng một hai món nữa, nhà bếp lớn nấu gì thì cứ mang lên cho ăn nấy, cần giữ quy củ như lúc còn ở kinh thành."

Tần Lưu Tây khẽ nhíu mày.

Vương thị cũng nhíu mày : "Mẹ, như ạ. Mẹ tuổi cao, cần ăn những món dễ tiêu hóa và thanh đạm mới cho sức khỏe."

"Không cần câu nệ mấy chuyện đó. Tuổi già , vốn dĩ ăn uống cũng nhiều, ăn ít một chút cũng là cách dưỡng sinh." Tần Lão thái thái : "Bây giờ chỗ nào cũng cần dùng đến bạc, bộ xương già của cũng ngoại lệ, cho nên chi tiêu bên phía cần phô trương."

"Không phô trương, nhưng bữa ăn của một Lão thái thái như bà vẫn cần tinh tế một chút." Tần Lưu Tây lên tiếng: "Sức khỏe của bà vốn , từ khi về Ly Thành đổ bệnh một trận, nếu tẩm bổ cẩn thận, e là..."

"Khụ khụ." Vương thị ho nhẹ một tiếng, kín đáo lắc đầu với Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây liền đổi giọng: "Cũng chỉ là bữa ăn của một bà thôi, thể ăn bao nhiêu ? Nhà bếp sắp xếp thế nào, bà cứ ăn như , trong nhà cũng thiếu chút tiền cơm nước đó."

Nghe mà xem, năng nhẹ nhàng , con bé tình hình Tần gia hiện tại khó khăn đến mức nào ?

Suy cho cùng vẫn còn quá trẻ.

Tần Lão thái thái : "Không tranh cãi chuyện nữa. Vài ngày nữa, sẽ mặt dày mang mấy lá thư gửi, xin chút ân tình của , cho dù là mượn tạm ít bạc để trang trải, nếu họ chịu giúp, tương lai nhất định sẽ trả gấp mười."

Vương thị cũng : "Con dâu gửi thư về nhà đẻ, tin rằng ít ngày nữa sẽ hồi âm."

Tần Lão thái thái cũng thấy an lòng. Dù Vương thị cũng xuất từ danh môn đại tộc, sẽ sợ hãi Mông thị nhất tộc .

Tần Lưu Tây chỉ im lặng, mắt mũi, mũi tim, tỏ vẻ chán chường.

Vương thị thấy bộ dạng của nàng, liền : "Tây Nhi cũng mới về phủ, chắc là mệt , con về phòng nghỉ ngơi sớm ."

Tần Lưu Tây dậy, : "Để con bắt mạch cho bà nội xong sẽ ."

Nàng cũng đợi Tần Lão thái thái trả lời, liền tới, đặt hai ngón tay lên cổ tay bà, đôi mày chau : "Bà nội ưu tư quá nặng, đêm thể ngủ ngon, tính tình nóng nảy, cứ kéo dài thế sẽ cho sức khỏe và tuổi thọ. Con sẽ kê một thang t.h.u.ố.c an thần dưỡng gan, lát nữa sẽ để Kỳ Hoàng mang d.ư.ợ.c liệu tới. Đinh ma ma, mỗi ngày sắc hai thang cho Lão thái thái uống."

"Vâng, thưa Đại tiểu thư." Đinh ma ma cung kính cúi đáp, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Y thuật của Đại tiểu thư quả là cao tay, bắt mạch một trúng phóc.

Mấy ngày nay, Lão thái thái hề một giấc ngủ trọn vẹn, là trằn trọc mãi ngủ , thì cũng là trong lòng canh cánh nhiều tâm sự, chợp mắt giật tỉnh giấc, đó thì tài nào ngủ nữa.

Bà thừa hiểu, chủ tử nhà đang lo lắng cho mấy vị lão gia đang đường đày.

Cũng vì thế mà tinh thần của bà sa sút, dáng vẻ càng thêm già nua.

Tần Lão thái thái cũng vài phần bất ngờ, bà nghiêng đầu Tần Lưu Tây, hỏi điều hỏi từ lâu: "Con học y thuật từ bao giờ, học mấy năm , là học của ai, xuất sư ?"

Tần Lưu Tây đáp: "Tự nhiên là học từ sư phụ của con ạ."

"Xích Nguyên quan chủ y thuật ? Ông là đạo trưởng ?" Trong trí nhớ của Tần Lão thái thái, vị lão đạo trưởng đó hình như chữa bệnh.

Tần Lưu Tây mặt đổi sắc : "Trong năm thuật của Huyền môn, y thuật cũng là một trong đó. Người thường ‘mười đạo sĩ thì chín y thuật’, nhiều đạo trưởng đều một chút, chỉ là trình độ uyên thâm nông cạn mà thôi. Sư phụ của con cũng ngoại lệ, chỉ là ngài chuyên về y thuật."

Tần Lão thái thái lúc mới vỡ lẽ. Bà nhớ đến chuyện Tần Lưu Tây đỡ đẻ cho Cố thị, liền hỏi tiếp: "Vậy con học y mấy năm ? Ta thấy con đỡ đẻ cho tam thẩm con, tay cũng thành thạo."

Tình hình của Cố thị lúc đó nguy hiểm đến mức nào, trong lòng bà hiểu rõ.

bây giờ thì , Cố thị dần hồi phục, sắc mặt cũng bắt đầu hồng hào trở , tinh thần còn hơn cả lúc mới về Lịch Thành. Còn hai đứa nhỏ thì ngày càng bụ bẫm, trông khác gì những đứa trẻ đủ tháng bình thường.

Bà hiểu rằng, tất cả đều là nhờ Tần Lưu Tây tay.

"Con cũng học bao lâu, chỉ là chút hứng thú thôi ạ." Tần Lưu Tây khiêm tốn đáp: "Cũng chỉ là... một chút thôi ạ."

Tần Lão thái thái định nghề y là nghề thấp kém, thể so với sĩ, nông, công, thương, chỉ thuộc hạng trung lưu, địa vị của y giả thực sự cao. Nàng là một cô nương, tương lai còn lấy chồng, nên dính dáng đến những chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c118.html.]

nghĩ tình cảnh của Tần gia hiện giờ, những lời của bà phần quá kiêu ngạo.

"Trước mặt ngoài, con vẫn nên chú ý một chút. Dù con cũng là một cô nương, tương lai vẫn    gả  chồng danh tiếng chỉ mang lợi ích và thuận lợi cho nữ tử, ngược sẽ gặp trở ngại khắp nơi." Tần Lão thái thái : "Con thường chỉ ở đạo quan và nhà cũ, từng thấy qua quy củ của những gia tộc lớn thực sự, nên rằng, thiên hạ đối với nữ tử đặc biệt hà khắc. Một hành vi nhỏ nhặt trong mắt con đáng nhắc tới, cũng thể dễ dàng phóng đại lên để chỉ trích."

Những chuyện như , bà thấy quá nhiều, cũng thấy quá nhiều nữ tử vì thế mà sống cô độc đến già hoặc thậm chí là mất mạng.

Tần Lưu Tây tuy đồng tình, nhưng cũng Lão thái thái ác ý, lời bà cũng lý.

Y giả thời xưa, dù nổi tiếng đến , trong mắt giới quý tộc cũng xếp hàng thượng lưu, coi là nghề thấp kém. Chẳng danh y từng than thở về nỗi chua xót của nghề y đó : "Y, là đạo nhỏ, nhưng nghĩa lý tinh vi, trách nhiệm trọng đại, mà là nghề thấp kém." ¹

"Cháu gái hiểu ạ."

Lão thái thái lúc mới xua tay bảo nàng lui về. Tần Lưu Tây hai bước, bà hỏi thêm một câu: "Con nhị thẩm con đang gặp vận rủi, là thật ?"

Tần Lưu Tây mỉm nhàn nhạt: "Cháu gái và nhị thẩm thiết, cũng chẳng thù oán gì, đáng để cháu tạo khẩu nghiệp mà cố ý nguyền rủa  thẩm . Bà nội cứ yên tâm, cháu gái dù xa cách với Tần gia thế nào, cũng tâm địa độc ác đến mức nguyền rủa nhà ."

Tần Lão thái thái nhíu mày. Không , xa lạ, đây là cố ý cho bà , đừng quá trông mong nàng nhiều tình cảm với Tần gia ?

"Bà nội uống t.h.u.ố.c nghỉ ngơi sớm ạ, cháu gái xin cáo lui." Tần Lưu Tây hành lễ thong thả bước ngoài.

Tần Lão thái thái bóng lưng nàng khuất cửa, một lúc lâu mới thở dài một , với Vương thị: "Ngày mai là Trung thu, cả nhà tuy đoàn tụ đầy đủ, nhưng cũng nên tổ chức một cái Tết. Con bảo Lý Đại Quý mua thêm ít thịt thà rau củ, mua vài cái bánh trung thu, để vui vẻ một chút, đừng ai cũng ủ rũ, kẻo sinh chuyện."

Vương thị cúi : "Thưa , con dâu ."

"Con lui xuống ."

Vương thị dậy hành lễ cáo lui.

Vừa khỏi phòng của Lão thái thái, bà liền thấy Tần Lưu Tây đang ở cổng viện. Bà bước tới, : "Sao còn ngẩn đây? Sắp Trung thu , trời trở lạnh, con ở đầu gió thế , cẩn thận cảm lạnh."

Nghe thấy lời quan tâm, Tần Lưu Tây nhất thời chút quen, liền : "Không ạ, con đợi để vài câu thôi. Cũng chuyện gì khác, chỉ là chuyện của bà nội. Sức khỏe của bà ngày càng yếu, chi phí trong viện của bà, đừng cắt giảm quá. Tinh tế một chút cũng , chuyện tiền bạc cũng đừng lo lắng, thể thiếu khoản ăn uống ."

Lòng Vương thị khẽ động, bà kéo tay nàng, chầm chậm bước về phía , nhỏ giọng hỏi: "Trước đây Kỳ Hoàng với , nếu đến mời, con vẫn sẽ khám bệnh ?"

" là như ạ." Tần Lưu Tây cũng giấu giếm.

Ngón tay Vương thị cuộn , trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, bà hỏi: "Mấy năm nay đều như ?"

Tần Lưu Tây về phía Vương thị, thấy trong mắt bà vài phần thương xót, nàng khỏi mỉm .

"Đã học y, tất nhiên sẽ hành y. Cứu chữa bệnh còn thể kiếm chút tiền khám bệnh, chẳng là chuyện vẹn cả đôi đường ?"

Vương thị khẽ thở dài: " con là một cô nương, tuổi còn nhỏ như , hành y là chuyện dễ dàng. Mấy năm nay, thật sự khổ cho con ."

"Mẹ quá lời , cũng gì gọi là khổ cả. Tuy nhà thiết, nhưng mệnh của con cũng tính là . Ở với sư phụ, con sống mười năm tự tại, còn học chút bản lĩnh, cũng lắm ." Tần Lưu Tây .

"Con vẫn oán Tần gia bỏ con ở nhà cũ ?"

Tần Lưu Tây nhàn nhạt đáp: "Nếu oán, thì là con đang dối để dỗ vui thôi. Con cũng chỉ là một phàm nhân, cũng thất tình lục dục, oán giận chứ? Đương nhiên, đó đều là chuyện lúc còn nhỏ. Thời gian trôi qua, gia nhập Huyền môn, con cũng nghĩ thông suốt . Có những thứ, là may mắn, cũng là mệnh."

Vương thị xong, trong lòng thật sự tư vị gì.

"Nếu con lớn lên mặt hai , tự nhiên sẽ sống trong nhung lụa, giống như những tiểu thư khuê các khác. bây giờ, con Huyền môn, theo sư phụ học đạo, học y, lúc rảnh rỗi ngoài cũng thể mở mang tầm mắt, quy củ thế gia ràng buộc, quả thật là tự tại. Người thường , cây mía hai đầu ngọt, con cũng ai thập thập mỹ, ắt mất, cứ mặt của sự việc là ."

Vương thị ngẩn , : "Con cũng chỉ mới cập kê, mà nhận sự việc thông suốt và khoáng đạt đến ."

"Có lẽ là vì con là của Huyền môn chăng? Tu đạo , sẽ dễ chuyện thế tục phiền."

Vương thị , trong lòng chút nghẹn ngào. Nhìn nhận sự việc đạm bạc như , tương lai con bé sẽ thật sự giống như những nữ đạo sĩ , tu hành cả đời lấy chồng chứ?

Thật đáng lo.

Tần Lưu Tây nỗi lo trong lòng cả, nàng tiễn bà về đến sân hành lễ cáo từ: "Ngày mai con đến thỉnh an ."

Vương thị theo bóng lưng nàng rời , thở dài một .

Thẩm ma ma đỡ tay bà , : "Thưa thái thái, Đại tiểu thư là một thông suốt như , còn thở dài ạ?"

"Chính vì quá thông suốt, nên mới giống như tiên nhân trời, là chuyện chuyện nữa." Vương thị thở dài.

Chú thích của tác giả:

¹ Trích từ lời tự thuật của danh y Từ Đại Xuân đời nhà Thanh.

 

 

 

Loading...