Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C116+117
Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:43:41
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 116: Ta thấy ngươi sắp gặp xui xẻo
Tuy là Tần Lão thái thái cho gọi, nhưng Tần Lưu Tây qua ngay. Thay đó, nàng thong thả tắm gội trong bồn nước t.h.u.ố.c thơm ngát để gột sạch bụi bặm và mệt mỏi của chuyến , mới đủng đỉnh qua.
Lúc , gần đến giờ dùng bữa tối. Trong phòng của Lão thái thái, cũng vài đang chờ dùng bữa.
Tần Lưu Tây bước cửa, ánh mắt của liền đồng loạt hướng về phía nàng.
Trời tối hẳn, trong phòng sớm thắp đèn dầu, nàng bước trong khung cảnh ấm áp.
Mới mấy ngày gặp, trông nàng dường như xinh hơn vài phần, nhưng khiến cảm thấy càng khó gần.
"Cháu xin thỉnh an bà nội." Tần Lưu Tây hành lễ.
"Đứng lên ." Sắc mặt Tần Lão thái thái vẻ nhàn nhạt. Không vì trải qua một trận bệnh, trong lòng nhiều phiền muộn mà tóc bà trông bạc nhiều, dáng vẻ cũng già nua hơn.
Toàn toát một vẻ suy tàn.
Tần Lưu Tây chỉ liếc qua một cái cụp mắt xuống, hướng về phía Vương thị hành lễ: "Thưa ."
"Tây nha đầu cao quá đấy, bà nội con đợi con hồi lâu, mà giờ mới thong thả đến muộn." Tạ thị vẫn còn hận chuyện phá tướng, thấy dáng vẻ ung dung của Tần Lưu Tây thì trong lòng liền nổi giận, nhịn mà lên tiếng châm chọc.
Vừa nhớ chuyện ngày đó, bà cảm thấy mũi âm ỉ đau.
Vương thị coi như thấy lời châm ngòi của Tạ thị, tiến lên kéo tay Tần Lưu Tây. Ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng nàng, bà hỏi: "Về con, mới tẩy trần y phục mới sang đây ?"
Đây rõ ràng là đang giải vây cho Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây đáp: "Vâng ạ, con cũng uống một thang thuốc, mùi t.h.u.ố.c nồng nên dám qua ngay, sợ sộc mùi t.h.u.ố.c bà, khiến bà thoải mái."
Mọi đều ngẩn .
Vương thị vội hỏi: "Con khỏe ở ? Có cần mời đại phu ?"
"Cũng gì ạ, chỉ là con uống t.h.u.ố.c từ nhỏ thôi. Chẳng cơ thể và mệnh cách của con lắm ? Đây là t.h.u.ố.c sư phụ kê cho, con vẫn luôn uống." Tần Lưu Tây đem chính lời của Tần Lão thái thái năm xưa để .
Vương thị: "..."
Trên mặt Tần Lão thái thái thoáng qua vẻ lúng túng, bà : "Ngồi xuống . Con lên đạo quan nhiều ngày về, định để con đến đón con về, tiện thể cũng gặp Xích Nguyên quan chủ một ."
"Thật may, sư phụ của con vân du ạ."
Tạ thị lơ, trong lòng khó chịu, thấy lời liền : "Sao trùng hợp đến mức vân du , chẳng là viện cớ thoái thác đấy chứ?"
"Nhị thẩm gì ạ?" Tần Lưu Tây nhíu mày: "Đạo quan là nơi nào, ai mà đến chứ? Người đến là để dâng thêm dầu đèn và nhân khí cho đạo quan, đạo quan nào chào đón khách hành hương?"
Tạ thị cứng họng.
"Nhị thẩm va mũi ạ?" Tần Lưu Tây khẽ "a" lên một tiếng, đôi mày thoáng vẻ lo âu: "Vết thương ngay sơn căn¹, chú ý một chút. Con thấy ấn đường² của thẩm tối sầm, gần đây gặp chuyện xui xẻo, e rằng cũng là do vết thương ở mũi mà ."
¹Sơn căn: khu vực giữa hai mắt, phần cao nhất của sống mũi trong nhân tướng học.
²Ấn đường: khu vực giữa hai đầu lông mày trong nhân tướng học.
Mí mắt Tạ thị giật một cái: "Ngươi hươu vượn gì thế? Xui xẻo cái gì, ngươi trù ẻo ! Mẹ, xem nó kìa, ai trù ẻo trưởng bối như thế ."
Tần Lưu Tây tỏ vẻ ấm ức cúi đầu: "Con theo sư phụ nhiều năm, tuy sư phụ chê con ngu dốt, nhưng dù tu đến cảnh giới đại sư, xem tướng đơn giản thì con vẫn một chút. Nếu nhị thẩm tin thì cứ coi như con gì ạ."
Sơn căn lưu sẹo, thiên đình u ám, mặt mày tối tăm, hai mắt vô thần. Tướng mạo tuyệt đối là đang lúc gặp vận rủi.
Tạ thị tức đến run , môi mấp máy nhưng thể phản bác, bởi vì gần đây bà đúng là xui xẻo: đang thêu thùa thì kim đâm, đường thì loạng choạng đá ghế, ngay cả uống ngụm nước cũng sặc đến ho sặc sụa.
Cho nên khi Tần Lưu Tây , trong lòng bà bất giác thót lên. Lẽ nào là thật?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c116117.html.]
Thư Sách
Chương 117: Ai mà từng gặp ' xanh' chứ?
Người xưa vốn mê tín, và những trong căn phòng cũng ngoại lệ. Huống chi Tần Lưu Tây thể xem như là lớn lên ở đạo quan, đúng như lời nàng , dù học mười phần thì cũng học dăm ba phần lẻ, chẳng vẫn hơn các bà ?
Tạ thị liên tưởng đến những chuyện xui xẻo của gần đây, liền chút yên.
Tần Minh Nguyệt bên cạnh bà , liếc váy của Tần Lưu Tây một cái nhỏ nhẹ : " mà đại tỷ tỷ, thương là ở trong sân của tỷ mà."
Tần Lưu Tây liếc mắt sang, vẻ Tây Thi ôm ngực, đau đớn : "Lời của nhị là ý và nhị thẩm bát tự hợp, là khắc ? Nếu , là ."
Nói , nàng bộ bỏ .
Tần Minh Nguyệt ngây cả . Này, rõ ràng cái giọng điệu đó, đây nàng kiêu ngạo và cứng cỏi bao, bây giờ ở mặt bà nội tỏ đáng thương như bắt nạt ?
Trông còn điệu bộ hơn cả .
Tần Minh Nguyệt theo bản năng về phía Tần Lão thái thái, quả nhiên thấy sắc mặt bà đang khó coi, cô vội vàng : "Đại tỷ tỷ, ý đó, chỉ là tỷ ở nhà nên mới cho tỷ chuyện thôi, tỷ đừng vui."
"Ta Kỳ Hoàng kể hết , cho nên mới nhị thẩm gặp xui xẻo chứ bừa. Nếu do xui xẻo, một đang yên đang lành thể tự dưng vấp ngã đất bằng ? Nhị thẩm là trẻ con. Nếu do xui xẻo, thì chính là bát tự của và nhị thẩm tương khắc." Tần Lưu Tây với giọng điệu đầy ' xanh': "Nhị đừng tự trách , trách , tất cả đều là do mệnh của ."
Tới đây! Ai mà từng diễn vai xanh chứ?
Tần Minh Nguyệt: "!"
Thái dương của Tạ thị giật thình thịch.
Vương thị Tần Lưu Tây, cố nén nụ đang chực nở môi, : "Được , đều là một nhà, gì chuyện đáng sợ như con ? Mẹ, đều đói , nên cho truyền bữa ạ?"
Tần Lão thái thái gật đầu.
Mấy cùng dùng bữa với Lão thái thái. Ăn xong, Tạ thị cũng yên, dẫn theo Tần Minh Nguyệt cáo từ về.
Tần Lão thái thái giữ Tần Lưu Tây ở , Vương thị cũng xuống. Mọi đều đang cầm một chén nhỏ trong tay.
"Gọi con ở cũng chuyện gì khác. Ly Thành là quê hương của chúng , khi Tần gia sa sút, cũng luôn quan và địa chủ giàu qua . Bây giờ nhà chúng thất thế , những kẻ đến cái bóng cũng thấy ."
Giọng điệu của Tần Lão thái thái vài phần thất vọng và chua xót. Bà tiếp: "Mẹ con cũng vài phần lý. Nhà chúng bây giờ mới về Ly Thành, cũng nhờ vả khác, sợ lòng giúp mà dám giúp, vì sợ đắc tội với giới quyền quý. sư phụ của con thì khác, ông là Huyền môn, đây cũng giao tình với nhà , nếu chẳng nhận con . Các mối quan hệ khác chúng thể tạm thời cần đến, nhưng ông nội, cha và các chú của con, chúng thể lo liệu."
Nói đến đây, bà chút hụt , đành uống một ngụm nước để dịu mới tiếp: "Ly Thành bây giờ bắt đầu trở lạnh, huống chi là vùng Tây Bắc khổ hàn ? Ở Tây Bắc chúng quen, mấy họ ở bên đó , bạn bè, tiền bạc, sợ họ chịu nổi cái khổ hàn đó. Cho nên bà nội nhờ Xích Nguyên quan chủ một chút, xem thể nhờ chuẩn một ít đồ gửi đến Tây Bắc . Với phận của ông , sẽ quá gây chú ý, cũng dễ đắc tội với khác."
Nói đến những lời cuối, giọng Tần Lão thái thái chút khúm núm.
Vương thị thêm : "Tất cả tiền bạc, chúng sẽ tự lo, chỉ xin nhờ chiếu cố giúp một hai phần."
Hoàn cảnh của những lưu đày vốn gian nan, nếu chiếu cố, chỉ càng thêm tồi tệ, tìm chút việc nhẹ nhàng cũng .
Mà đàn ông nhà họ Tần là văn nhân, ngoài Tần nhị lão gia chút võ mèo cào , những còn đều là hạng vai thể gánh, tay thể xách. Nếu việc nặng, trẻ tuổi còn đỡ, chứ lão thái gia và hai đứa nhỏ, e là sẽ chịu nổi.
Tần Lưu Tây im lặng một lúc : "Sư phụ khi vân du chuyện với con ạ. Ngài cũng nhờ chiếu cố, bà nội và cứ yên tâm."