Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C111

Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:15:21
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Hai bà cháu Lão Vương phi mời Tần Lưu Tây dùng một bữa cơm tiễn biệt thịnh soạn. Không chỉ , bà còn giữ Tần Lưu Tây để xin một ít kim sang d.ư.ợ.c loại nhất, lý do đưa cũng khéo léo, rằng Tề Khiên thường xuyên tuần tra đất phong của Ninh Vương phủ, khó tránh khỏi lúc thương, nên xin một ít phòng .

Đối với Tề Khiên, Tần Lưu Tây thể giả ngơ cho qua, nhưng một Lão Vương phi tính tình sảng khoái và đôn hậu thế , nàng nỡ từ chối. Nàng chỉ đưa hai bình kim sang d.ư.ợ.c mà còn tặng thêm một lọ Ngọc Vinh tác dụng an thần dưỡng thể.

"Kim sang d.ư.ợ.c và Ngọc Vinh , nếu cần thêm, ngài thể đến Trường Sinh điện thử vận may, bên đó họ luôn hàng," Tần Lưu Tây Tề Khiên và .

Lại là Trường Sinh điện.

Tề Khiên hỏi: "Chẳng lẽ những phương t.h.u.ố.c là do cô bào chế, và chỉ Trường Sinh điện mới ?"

Tần Lưu Tây mỉm , nhấp một ngụm rượu cẩu kỷ cúc hoa đáp: "Quận vương nếu ăn, cứ đến thương nghị với chủ nhân của Trường Sinh điện là . Bần đạo chẳng qua chỉ là một tiểu đạo sĩ nghèo, bàn chuyện ăn."

"Không bàn chuyện ăn, nếu bệnh, thể mời Tần đại sư đến tận nhà khám bệnh ?"

Tần Lưu Tây đáp ngay: "Đi xa mệt lắm, bệnh tự đến đạo quan."

Tề Khiên rót cho nàng một chén rượu: "Ta hiểu ."

Hôm , Tần Lưu Tây liền cáo từ Lão Vương phi để rời . Lão Vương phi sai Triệu ma ma bưng một chiếc rương gỗ đàn hương tinh xảo .

Thư Sách

"Tiền khám bệnh là tiền khám bệnh, còn đây là quà với tư cách là trưởng bối tặng con," Lão Vương phi dịu dàng với Tần Lưu Tây. "Con cũng đến tuổi cập kê ? Bộ trang sức coi như là quà mừng tuổi cập kê của , cũng là để cảm ơn con quản ngại đường xa vất vả đến đây chữa trị cho bộ xương già của ."

Tần Lưu Tây vội vàng từ chối: "Nương nương, Quận vương trả tiền khám bệnh ạ, quà cáp thì cần ạ."

Lão Vương phi : "Con tuy là trong Huyền môn, nhưng trong mắt , con cũng là một tiểu hữu hợp ý, là bậc con cháu. Ta tặng quà cho con, con cứ nhận lấy là . Trưởng bối ban cho, dám chối từ."

Triệu ma ma cũng : "Đại sư cứ nhận ạ, nếu nương nương sợ là sẽ mất ngủ đấy."

" , mấy thứ già cũng dùng đến, cho con là hợp nhất." Lão Vương phi khẽ thở dài: "Nếu dịp, thấy con đeo chúng đến gặp ."

Tần Lưu Tây từ chối , đành nhận lấy: "Vậy   xin đa tạ nương nương. Còn về chuyện gặp và nương nương cũng coi như duyên, tương lai ắt sẽ ngày gặp , mong nương nương bảo trọng."

Mắt Lão Vương phi sáng lên: "Lời là thật ?"

Thấy Tần Lưu Tây gật đầu, bà liền tươi rạng rỡ. Bà thực sự cảm thấy hợp với Tần Lưu Tây, vô cùng yêu mến cô gái nhỏ . Lại nghĩ đến đứa cháu trai nhà vẫn tìm tiểu thư nhà nào xứng đôi, nếu như…

Lão Vương phi đ.á.n.h giá Tần Lưu Tây từ xuống một lượt, càng càng thấy hài lòng và yêu thích.

Tần Lưu Tây bất giác cảm thấy sống lưng lành lạnh. Sao cái giống như đang bà ngoại sói để mắt đến thế nhỉ?

Chắc là ảo giác thôi.

Lão Vương phi kéo Tần Lưu Tây sang một bên, hỏi nhỏ: "Nói , trong Huyền môn các con, cho dù là nữ đạo sĩ như con, cũng sẽ kết hôn chứ?"

"Phái của chúng    câu nệ chuyện , cũng thể kết đạo lữ."

Vẻ mặt Lão Vương phi rạng rỡ hẳn lên: "Vậy còn con thì ? Con cập kê , trong nhà hứa gả con cho nhà nào ?"

Tần Lưu Tây: "…"

ngốc đến , nàng cũng đoán ý đồ của Lão Vương phi . Chẳng là đang gán ghép cho nàng ?

"Nương nương, hôn phối. Chuyện thành gia lập thất lẽ cũng dễ dàng."

Lão Vương phi ngẩn : "Lời của con là ý gì?"

Tần Lưu Tây im lặng một lúc mỉm nhàn nhạt: "Có lẽ là vì  là con gái của tội thần, còn mệnh mang Quả Tú."

Lão Vương phi ngây . Cái gì, con gái của tội thần? Sao Quả Tú là gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c111.html.]

"Trong mệnh  Quả Tú chiếu, là chăn đơn gối chiếc, trời sinh tính tình cô độc, nữ nhân như thường khó phu quân." Tần Lưu Tây giải thích thêm: "Hơn nữa, trong Huyền môn chúng  , ai cũng phạm một trong ‘Ngũ tệ tam khuyết’."

Cho nên, đừng gán ghép nữa,  nàng hợp !

Tần Lưu Tây cúi cảm tạ Lão Vương phi bước ngoài.

Tề Khiên thấy chiếc hộp trong tay nàng, chút tò mò, bà nội lén đưa thêm cho nàng thứ gì.

"Để tiễn Tần đại sư một đoạn."

Tần Lưu Tây đưa chiếc hộp cho Trần Bì, : "Quận vương cần khách sáo , ngài sắp xếp hộ vệ , xin dừng bước tại đây. Hơn nữa, khi gieo quẻ, chuyến sẽ thuận buồm xuôi gió, vạn sự đại cát."

Tề Khiên nhướng mày, cảm giác nàng đang ngầm mỉa mai chuyện lúc suôn sẻ nhỉ?

Hắn định gì đó, Tần Lưu Tây đưa qua một tấm thẻ gỗ: "Đây là tấm phù bài khắc từ khối gỗ sét đ.á.n.h , như hứa với Quận vương. Như coi như chúng ai nợ ai nhé."

Tề Khiên cúi đầu nhận lấy tấm phù bài. Nó nhỏ, còn lớn bằng lòng bàn tay.

"Ta nhớ lầm thì khối gỗ sét đ.á.n.h đó cũng lớn lắm mà?" Tề Khiên như như liếc nàng, chỉ thiếu nước thẳng cô keo kiệt.

Tần Lưu Tây mặt đổi sắc đáp: "Bùa bình an quý ở chỗ linh nghiệm, chứ ở kích thước. Đây là một tấm bùa hộ thượng hạng, thể bảo vệ ngài khỏi tà ma, nếu gặp nguy hiểm, nó thể ngài đỡ một kiếp nạn, ba ."

Tề Khiên chút kinh ngạc, hộ ba , lợi hại đến ?

Hắn tấm phù bài mài giũa sáng bóng trong tay, đó khắc những phù văn phức tạp, vô cùng tinh xảo, đòi hỏi tay nghề cao.

từ lúc nàng khối gỗ sét đ.á.n.h đến nay mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà xong, chẳng cố tình gấp cho ?

Lòng Tề Khiên mềm , chút cảm động, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn.

Trần Bì thoáng thấy cảnh đó, đoán ngay suy nghĩ trong lòng Tề Khiên. Ha, đúng là cảm động vô ích, tấm phù bài lẽ là tấm đơn giản nhất mà công tử nhà từng điêu khắc.

Nhìn tấm phù bài mà xem, đến một hình dáng đẽ cũng , chỉ là một mảnh gỗ vụn cắt điêu khắc qua loa. Đương nhiên, hiệu quả thì vẫn ở đó, dù cũng là pháp khí do chính tay công tử chế tác và gia trì.

tấm phù bài , thật sự thể gọi là . Chỉ là một miếng gỗ theo quy tắc nào, đục một cái lỗ để xỏ dây đeo, khắc thêm vài đường phù văn là xong, so với những tác phẩm đây của công tử thì đúng là một trời một vực.

Trần Bì thầm nghĩ, tấm phù bài chế tác đơn giản , nếu để các đạo sĩ khác , chắc sẽ ghen tị đến chảy nước miếng. Không đạo sĩ nào cũng thể vẽ linh phù. Muốn vẽ thành phù, hết tu tâm, nếu chút nền tảng nào mà vẽ bừa thì chỉ là "quỷ vẽ bùa", chẳng tác dụng gì.

Do đó, để vẽ một lá bùa thể sử dụng, tốn nhiều thời gian tu luyện và ngừng thực hành, mỗi vẽ mất thời gian điều tức hồi phục.

Khi nhất dương sơ động, vạn vật bắt đầu sinh sôi, từ một sinh vạn, là lúc phù trở nên linh nghiệm, nếu thì đừng lãng phí chu sa giấy vàng, cũng đừng phí hoài vật liệu để pháp khí.

Một ở độ tuổi như Tần Lưu Tây mà thể chỉ bằng một tia linh quang tạo thành phù, đó chính là Tổ sư đãi cho ăn cơm, trời sinh của Huyền môn.

Trần Bì Tề Khiên với ánh mắt vài phần đồng cảm. Bị chủ tử nhà qua loa cho xong chuyện mà vẫn còn cảm động thôi, đến lúc sự thật, liệu còn giữ bình tĩnh nữa!

Tề Khiên những suy nghĩ trong lòng Trần Bì, trân trọng cất tấm phù bài chắp tay : "Khiên xin đa tạ Tần đại sư."

"Không gì." Tần Lưu Tây xua tay: "Vậy cứ thế nhé, tạm biệt. Trần Bì, về nhà thôi."

"Vâng."

Tần Lưu Tây nhảy lên xe ngựa, vẫy tay với Tề Khiên.

Tề Khiên định vẫy tay đáp thì đối phương "rầm" một tiếng đóng sập cửa xe .

Không một chút tình cảm lưu luyến.

Tề Khiên chắp tay lưng, về phía Hỏa Lang: "Hộ tống đại sư về đạo quan an , nếu thì xách đầu tới gặp ."

"Tuân lệnh."

Tần Lưu Tây ở trong xe ngựa thấy, khẽ nhướng mày. Nàng lấy chiếc hộp Lão Vương phi tặng mở, một bộ trang sức hồng ngọc tinh xảo quý giá hiện mắt. Nàng mân mê cây trâm hồng ngọc tuyệt , khẽ thở dài, xem đáp lễ .

 

 

 

Loading...