Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C 112+113
Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:26:32
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 112: Xin hỏi bùa bình an nhà ai linh nghiệm nhất?
như Tần Lưu Tây liệu tính, chuyến vô cùng thuận lợi. Chỉ là khi dừng chân ở một trạm dịch ven đường, nàng tình cờ những lữ khách khác bàn tán về hai chuyện kỳ lạ.
Ở huyện Thanh c.h.ế.t một cách kỳ dị, bộ m.á.u trong đều rút cạn, chỉ còn một cái thây khô da bọc xương. Theo lẽ thường, một cái thây khô như là c.h.ế.t từ lâu, nhưng rõ ràng chỉ mới c.h.ế.t.
Hơn nữa, chỉ một mà hai, ba trường hợp như , xảy ở những nơi cách đến vài trăm dặm.
“… Nghe những vụ án mạng do thường gây , mà là do tà ma ác quỷ. Có đạo sĩ còn là do Hạn Bạt¹ xuất hiện để tác oai tác quái, e rằng sang năm sẽ đại hạn hán!”
¹Hạn Bạt: một loài yêu quái gây hạn hán trong thần thoại Trung Quốc.
Hạn Bạt xuất hiện, hạn hán kéo tới, đây là truyền thuyết từ thời xa xưa.
“ cũng , còn cả tử của một đạo môn lên đường điều tra đấy.”
“Nếu thật sự là do yêu ma quỷ quái thì đáng sợ quá, sống như chúng mà chống ?”
“Chứ còn gì nữa. Thôi, chúng vẫn nên xin vài lá bùa bình an mang theo . Linh , nhưng cứ mua lấy cái sự an tâm .”
“ đúng! À , ở bên Thanh Châu Thanh Lam Quan nổi tiếng lắm, bùa bình an cũng linh nghiệm. Nghe đồn Thanh Lam Quan cũng phái trừ tà diệt yêu. Hay là chúng xong vụ thì tiện đường ghé qua đó vái lạy một chuyến nhé?”
“Được đó.”
Giọng của những bàn bên cạnh quá lớn, nhưng những gần đó đều rõ mồn một, bao gồm cả Hỏa Lang và mấy hộ vệ.
Xin hỏi bùa bình an của nhà ai là mạnh nhất?
Đương nhiên là bùa do Bất Cầu đại sư vẽ là linh nghiệm nhất !
Ánh mắt của Hỏa Lang và những khác lập tức sáng rực lên về phía Tần Lưu Tây: Đại sư, chúng cũng mua lấy sự an tâm.
Tần Lưu Tây: “…”
Thư Sách
Nàng đặt đũa xuống, đôi mày cau .
Nàng nhớ chuyện tên quỷ sai về một ác quỷ trốn thoát. Liệu mấy vụ việc kỳ dị liên quan đến con ác quỷ đó ?
“Công tử?” Trần Bì thấy nàng động đũa nữa, liền hỏi: “Có cần em bảo nhà bếp cho ngài một bát mì khác ạ?”
“Không cần.” Tần Lưu Tây về phía gã đàn ông ở bàn bên cạnh nhắc đến chuyện , mỉm : “Huynh đài, nếu cầu bùa bình an, một tấm đây, một trăm lạng bạc trắng, ngài lấy ?”
Gã đàn ông tướng mạo cao lớn thô kệch, bưng chén lên uống một ngụm, thấy lời của Tần Lưu Tây thì suýt nữa sặc c.h.ế.t.
“Cái gì cơ? Một tấm bùa bình an mà đòi một trăm lạng bạc, ngươi cướp luôn cho nhanh?” Gã đàn ông trừng mắt: “Bùa bình an của Thanh Lam Quan, chỉ cần một lạng bạc là thể xin bùa do chính tay quan chủ vẽ . Lẽ nào bùa của ngươi thần tiên hiển linh, nên mới linh nghiệm đến ?”
Đối mặt với lời châm chọc mỉa mai, Tần Lưu Tây cũng tức giận, nàng tủm tỉm : “Một lạng bạc thể xin bùa của quan chủ Thanh Lam Quan là sai, nhưng ngươi cũng mạng để mà xin chứ.”
“Thằng nhãi ranh, mày ý gì? Trù ẻo Ngưu ca của bọn tao ?” Một khác cùng bàn đập bàn dậy, mày chau mặt quắc trừng mắt nàng.
Hỏa Lang và những khác cũng đồng loạt bật dậy, chắn bàn của Tần Lưu Tây, khí thế đằng đằng.
Người nọ thấy tình thế , nuốt nước bọt, chút yếu thế.
Tần Lưu Tây dậy, đến mặt gọi là Ngưu ca, lấy một lá bùa bình an : “Một trăm lạng, cứu một mạng của ngươi, đáng giá. Như đại ca còn thể về nhà gặp hai đứa con trai của , đúng ?”
Gã đàn ông và bạn cùng bàn đều sững sờ, sắc mặt khẽ biến. Nàng… nàng ?
Ngưu ca lập tức lấy từ trong n.g.ự.c một tờ ngân phiếu, đúng một trăm lạng, : “Nếu tiểu , thì một trăm lạng đổi lấy mạng của đúng là đắt chút nào. Ta mua.”
Tần Lưu Tây đưa tấm bùa hộ mệnh gấp thành hình tam giác qua, chỉ điểm thêm một câu: “Đại ca nên đường thủy, và hết sức cẩn thận.”
Nếu thấy tướng mạo của mà tổ tiên từng tích nhiều phúc đức, nàng chẳng nhiều lời.
Ngưu ca nín thở, ý hỏi thêm vài câu, nhưng Tần Lưu Tây mất. Hắn cũng Hỏa Lang chặn đường, Hỏa Lang : “Huynh nhà ngươi gặp may mắn đấy. Nếu thật sự qua kiếp nạn , nhớ đến Thanh Bình Quan ở Ly Thành dâng hương, thêm dầu đèn cho Tổ sư gia.”
Đó là một tử kiếp, vượt qua chẳng là gặp đại vận ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c-112113.html.]
Chương 113: Nàng rời khỏi sư môn!
Khi trở Thanh Bình Quan, là ngày mười bốn tháng tám. Lá cây núi đều dần ngả vàng, muôn màu rực rỡ, cảnh sắc vô cùng mắt.
Tần Lưu Tây xuống xe ngựa, với Hỏa Lang: "Chuyến , đa tạ các vị hộ tống, còn phiền các vị đón Tết Trung Thu ở đường."
Hỏa Lang chắp tay : "Đây đều là việc thuộc hạ nên , đại sư cần để tâm. Vả , chuyến cũng gặp trở ngại gì, coi như là vô cùng suôn sẻ."
Nói , xoa xoa tay, vẻ mặt ngập ngừng thôi.
Tần Lưu Tây thấy thì mỉm , từ trong tay áo lấy một chiếc hộp gỗ dài và nhỏ đưa qua: "Trên đường về, chuẩn một món quà đáp lễ cho Lão Vương phi nương nương. Đây là một cây trâm gỗ từ khối gỗ sét đ.á.n.h , phiền giúp chuyển đến tay bà, rằng đây là quà đáp lễ của ."
Gỗ sét đ.á.n.h vô cùng quý giá, Hỏa Lang đây từng theo Tần Lưu Tây lấy nó nên tự nhiên công dụng thần diệu của nó. Nghe , vội vàng cung kính đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt trong n.g.ự.c trịnh trọng hành lễ: "Thuộc hạ xin mặt Lão Vương phi nương nương và chủ tử đa tạ đại sư."
Tần Lưu Tây lấy mấy tấm bùa hộ mệnh đưa qua: "Ta là đạo sĩ, cũng tiền bạc gì để thưởng. Cảm ơn các vị vất vả hộ tống, đây là chút quà mọn, hãy chia cho các em ."
Tổng cộng năm tấm, tính cả đ.á.n.h xe thì mỗi một tấm.
Hỏa Lang kích động , nhận lấy, trịnh trọng cảm tạ : "Bất Cầu đại sư, trong nhà thuộc hạ vẫn còn cha , thể xin thêm hai tấm ạ? Thuộc hạ sẽ trả tiền."
Hắn cởi túi tiền, lấy ngân phiếu và mấy đồng bạc vụn.
Tần Lưu Tây chỉ lấy hai lạng bạc, đưa thêm cho hai lá bùa bình an: "Như là đủ ."
"Đa tạ, đa tạ."
Tần Lưu Tây : "À , tên Hổ Tử của ngươi, bảo mau chóng cưỡi ngựa về nhà ngay . Làm may còn thể gặp mặt cha cuối."
Hỏa Lang chấn kinh.
Này… Ý của đại sư là cha của Hổ Tử sắp qua khỏi ?
"Đại sư, chuyện …"
Tần Lưu Tây lắc đầu: "Sinh lão bệnh tử, là chuyện thường tình. Đi ."
Hỏa Lang lúc cũng dám nhiều lời, hành lễ với nàng vội vã rời , giục Hổ Tử nhanh chóng lên đường về nhà mới .
Tần Lưu Tây đợi hết mới bước trong đạo quan. Nàng thẳng đến đạo quán của Xích Nguyên đạo trưởng, trong lòng dấy lên một dự cảm lành.
Trong đạo quán của lão đạo sĩ, chỉ một tiểu đạo đồng đang ngủ gật. Tần Lưu Tây ho khan một tiếng, nhóc giật tỉnh giấc, thấy nàng thì vội vàng bật dậy: "Sư thúc về ạ?"
"Lão đạo sĩ ?"
Tiểu đạo đồng đáp: "Sư tổ dặn là nếu sư thúc về, thì với rằng, ông lên đường cứu vớt nhân gian !"
Mí mắt Tần Lưu Tây giật giật: "…"
Lúc đó, một vị đạo trưởng khác tới, thấy Tần Lưu Tây cũng : "Sư về , quan chủ nhận lời mời của quan chủ Thanh Lam Quan đến đó để luận đạo."
"Chẳng là vì chuyện ở huyện Thanh nghi là yêu tà xuất hiện ?" Tần Lưu Tây thẳng vấn đề.
Vị đạo trưởng trông vẻ lớn tuổi hơn nàng bất đắc dĩ: "Chuyện gì cũng qua mắt ngài. Quan chủ đúng là tiện đường đến huyện Thanh điều tra, vài ngày nữa sẽ về, ngài nhờ sư tỷ trông nom đạo quan thường xuyên."
"Ông chính là nhân lúc ở đây mà chuồn mất chứ gì. Cái thể đó của ông … Hừ!" Tần Lưu Tây sa sầm mặt, bất mãn : "Mọi việc trong đạo quan cứ giao cho Thanh Viễn sư chủ trì . Có chuyện gì thì cho thành tìm ."
" mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, cũng , của Tần gia đều đến đây, thể cứ hai ba ngày chạy lên đạo quan ."
"Vậy… thôi!" Thanh Viễn đạo trưởng thêm một tin tức khiến Tần Lưu Tây tức xù lông: "Với … bộ bùa bình an và bùa hộ mệnh trong quan, quan chủ đều mang hết . Còn nữa, ngài cũng lấy tất cả tiền bạc, ngay cả tiền dầu đèn cúng dường gần đây cũng tha. Sắp thu đông mà lương thực để chẩn tế cũng chẳng còn bao nhiêu…"
Tần Lưu Tây xong chỉ cảm thấy đất trời tối sầm: "!!!"
Sét đ.á.n.h ngang tai.
Cái ngày tháng thể sống nổi nữa ! Không còn cách nào khác, chỉ thể dọn đồ phản sư môn thôi!