Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 469

Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:43:45
Lượt xem: 104

Chương 469 - 

“Biểu huynh Hoắc Kiệt và Sài Nữ tẩu tẩu nhất định là đồng ý, lá gan của hắn không nhỏ. Nhưng nhị ca thì không được, vừa nhìn thấy quỷ đã sợ đến run cầm cập, nếu ngất đi thì ta còn phải chăm sóc hắn nữa…” Trong miệng Tiêu Vân Chước lẩm bẩm.

 

Tùng Thúy ở bên cạnh mơ hồ có dự cảm không lành.

 

Đại tiểu thư muốn đi đâu thế nhỉ? Có cảm giác không phải chỗ tốt.

 

“Tùng Thúy, ngươi cũng đi theo giúp ta đi. Ngươi dũng cảm, sức khỏe cũng tốt, dương khí cũng dồi dào. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi thêm mấy lá bùa hộ thân, bảo đảm ngươi bình yên vô sự. Sau khi quay về thì nguyệt ngân của tháng đó sẽ tăng thêm mười lần! Ngươi thấy có được không?” Tiêu Vân Chước ngẩng đầu hỏi.

 

“…” Khóe miệng Tùng Thúy giật giật.

 

Thực ra thì nàng ấy cũng không dũng cảm lắm đâu…chỉ là ngại mặt mũi của võ giả nên nàng ấy không dám biểu hiện ra ngoài thôi!

 

Mỗi lần thấy đại tiểu thư nói chuyện với quỷ hồn, nàng ấy đều giả vờ như không nhìn thấy. Trên thực tế, lần nào trong lòng cũng run rẩy.

 

Nhưng đại tiểu thư đi tới chỗ nào thì nàng ấy phải cùng đi tới chỗ đó! Nếu không thì sao có đủ tư cách làm hộ vệ được!

 

“Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tốt đại tiểu thư, vì ngài xông pha khói lửa quyết không chối từ!” Tùng Thúy cũng biết đại tiểu thư sẽ không bức bách nàng ấy, chỉ là…

 

Nguyệt ngân gấp mười lần…

 

Tiêu Vân Chước thở dài, trong lòng có chút tiếc nuối: “Bằng hữu của ta không nhiều, mà để người ta giúp mình đào sư phụ lên cũng phải là bằng hữu thật sự thân thiết mới được.”

 

Tiêu Vân Chước bực bội xoa đầu.

 

Nàng chẳng có gì phải sợ ngoại trừ Vạn Cốt Pha.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-469.html.]

Nhưng nhược điểm này nhất định phải vượt qua được.

 

Nói cho cùng đó chỉ là một nơi có nhiều âm khí mà thôi, vùng Quan Tây bên kia cũng có nhiều chỗ tương tự, cũng không phải nàng chưa từng đến đó…

 

“Đại tiểu thư, ngài cũng đừng khổ sở. La cô nương và Mạnh cô nương, Tề cô nương đều là bằng hữu của ngài mà. Gần đây không phải bọn họ luôn viết thư qua lại với ngài sao? Chuyện của ngài và Ân công tử, so với ngài thì bọn họ còn tức giận hơn nữa…” Tùng Thúy vội vàng an ủi.

 

Tiêu Vân Chước gật đầu.

 

Chuyện này thì đúng, nhưng nàng không thể mở miệng nhờ các nàng ấy đi cùng nàng đào thi cốt được.

 

Hơn nữa, thân thể Mạnh Vịnh Tư không đủ dương khí, không thích hợp để đến đó. Tề Ngọc Nhi thì đợt này người trong nhà đang tìm kiếm lang quân cho nàng ấy, trong thời điểm vui mừng này, sao có thể để cho nàng ấy đến một nơi xui xẻo như Vạn Cốt Pha?

 

Ngược lại nàng có thể bảo mấy gia đinh đi cùng, nhưng nếu như vậy thì số lá bùa nàng phải chuẩn bị sẽ càng nhiều hơn.

 

Làm nô bộc thì phần lớn đều có mệnh cách không tốt, nếu đi đến những nơi như vậy thì sẽ bị ảnh hưởng nhất định, trừ khi ai cũng như Tùng Túy, giỏi võ công, còn cầm rất nhiều bùa hộ thân mới được.

 

Trái lại nàng có thể cung cấp lá bùa, nhưng lại không đủ sự tin tưởng.

 

Một khi có người trong số bọn họ vô tình đánh mất lá bùa hoặc căn bản không tin nàng thì nhất định sẽ lâm bệnh nặng. Nếu mệnh cách không tốt thì nói không chừng sẽ bị quỷ hồn lợi hại quấy nhiễu. Một khi như thế, mạng nhỏ chưa chắc sẽ giữ được.

 

Dù sao thì thể chất nàng đặc thù, khi nàng đến đó thì âm khí của Vạn Cốt Pha sẽ trở nên mạnh hơn, sẽ khác hẳn so với bình thường, bởi vậy chỉ sợ người bình thường sẽ bị rối loạn.

 

Cho nên nếu như nàng muốn đi thì tốt nhất phải chờ người có mệnh cách tốt, tin tưởng nàng đi cùng. Bọn họ sẽ không coi những lời của nàng như gió thoảng bên tai, lại có thể không bị thể chất của nàng ảnh hưởng, như thế thì nàng cũng có thể tập trung tìm thi cốt của sư phụ.

 

Chẳng qua chuyện này cũng không gấp.

 

Nhất định nàng sẽ nhờ mấy người tốt đến giúp mình, đến lúc đó cũng có thể để cho sư phụ nhìn thấy cuộc sống của nàng bây giờ cũng không tệ lắm, không chỉ còn sống mà cũng không còn cô đơn.

 

Loading...