Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:24:26
Lượt xem: 186
Tiêu Vân Chước nhìn bức hoạ được trưng bày đẹp đẽ, vô cùng hài lòng, ánh mắt lườm nhị ca đang nằm trên giường, vẻ mặt yếu đuối, hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy chuyện mình làm được thực sự không tồi!
Ánh mắt Tiêu Văn Việt hơi ngây ngốc, nhìn bức họa kia...
Dở khóc dở cười, lại có thêm cảm giác bất lực.
Bức hoạ này... Vẽ vô cùng tốt, liếc một chút đã có thể nhìn ra người trong bức họa là ai.
Nàng nói nàng phác hoạ vội vàng, nhưng lại có thể khiến cho người ta không tìm ra được khuyết điểm, trong bức hoạ là đại ca đang cau mày tức giận nhìn hắn, chính là hình ảnh trước đó vài ngày, đại ca tìm hắn tính sổ ngay trước mặt Tiêu Vân Chước!
Giống như là người sống sờ sờ đang đứng ở cuối giường.
"Muội còn biết vẽ tranh?" Tâm lý chênh lệch của Tiêu Văn Việt có cảm giác lớn hơn: "Đại ca học hành vất vả nhiều năm như vậy, kỹ năng vẽ tranh vẫn như cũ xấu đến kinh người, muội lại giỏi hơn hắn."
Thiên phú của đại ca thật ra đều thiên về học võ, những thứ đồ chơi chữ này, thật ra hắn không kiên nhẫn nhiều.
"Thứ ta biết còn nhiều hơn nữa!" Tiêu Vân Chước nhướng mày cười: "Nhưng nhị ca huynh chỉ cần không đi hại người, cho dù lười một chút, ngốc một chút cũng không sao, dù sao với độ tuổi của huynh, đã dưỡng thành rất nhiều thói quen xấu, muốn sửa lại vẫn hết sức khó khăn."
Trước khi sư phụ Quỷ Hồn đi, ra sức dạy nàng rất nhiều thứ, bởi vì sợ thời gian không đủ, cho nên yêu cầu đối với nàng cao hơn, cầm kỳ thi họa, với nàng mà nói, thật ra không phải thứ rất có ích, dù sao cũng chỉ như một phương thức giải trí thả lỏng tâm trạng sau khi nàng học tập.
Nhưng...
Cũng là bởi vì nàng khi còn bé từng có cảm giác chết, cho nên mới càng trân quý cuộc sống.
Có phải nhị ca được đãi ngộ về thời gian nhiều hay không, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bây giờ mới dễ dàng đi đường tắt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-276.html.]
Trong đầu Tiêu Vân Chước bắt đầu suy nghĩ, trước đó đã để nhị ca vào trong đại lao đi dạo một vòng, ảnh hưởng không rõ, chỉ là nhìn tử tù mà thôi, nhận thức vẫn hơi nông cạn một chút...
Thân thể này của nhị ca không tốt, dương khí bất chính, để hắn mở mang đầu óc nhìn thấy dáng vẻ của con người sau khi chết, hình như cũng không khó khăn lắm?
Chỉ là hậu quả sẽ có hơi nghiêm trọng, làm một lần sẽ tổn hại sức khoẻ cần cố gắng điều dưỡng, thứ hai là nhận thức sẽ sụp đổ, dễ phát điên.
Những lá bùa đó của nàng vẽ cũng không dễ, bình thường luôn không nỡ dùng, nhưng nếu như để cho nhị ca dưỡng thân thì cũng không phải không được, thu nhiều bạc chút là được, về phần phát điên... Phần lớn là nguyên nhân thần hồn bất ổn, xem xét trước mắt, thể chất của nhị ca mặc dù yếu, nhưng ý chí vẫn được.
Tiêu Vân Chước bình thường không quá đồng ý với việc người sống thể chất bình thường không có tội gì lại đi gặp quỷ, Âm Dương hỗn loạn ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu như trong phạm vi khống chế của chính mình... hình như có thể thử một chút...
Lúc này, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Văn Việt dường như đang phát sáng.
Tiêu Văn Việt quả thực không muốn nhìn bộ mặt khỉ của đại ca bên trong bức hoạ kia, trực tiếp trùm kín chăn, cũng không cảm giác được ánh mắt như nhìn con mồi của Tiêu Vân Chước.
"Nhị ca, huynh tĩnh dưỡng đi, chờ huynh hạ sốt, thân thể khá hơn chút, ta có đồ tốt cho huynh xem." Tiêu Vân Chước thần bí nói ra.
Tiêu Văn Việt không nói chuyện, uất khí khó giải.
Tiêu Vân Chước rất nhanh đã đi, chỉ để lại hạ nhân chăm sóc hắn, Tiêu Văn Việt trái lại còn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Buổi tối, Tiêu Văn Việt cũng đứng dậy đi vòng vòng được một chút, cũng cất bức hoạ vẽ đại ca và bút lông hắn cho vào cùng một chỗ.
Trong thư phòng còn để thành quả những ngày này hắn luyện chữ lặp đi lặp lại, chữ viết biến hóa hết sức rõ ràng, hắn thích kiểu chữ hơi có mũi nhọn và sắc bén, chỉ là lúc này nhìn thấy kiểu chữ này, lại cảm thấy không tốt.
Người như hắn, luyện chữ này, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Hắn mở những tấm tự thiếp kia ra, cuối cùng lại lần nữa lấy ra mấy quyển, phong cách luyện chữ hoàn toàn trái ngược hẳn so với lúc trước, kiểu chữ nhẹ nhàng mà thu liễm, nhìn điềm tĩnh lại thanh nhã, khiến cho người ta dễ chịu hơn chút.