Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đi thôi." Vu Âm vẫy tay hiệu, dẫn tiến về căn nhà cấp bốn.
Khi họ đến gần, tiếng cãi vã bên trong càng rõ ràng hơn.
"Cô c.h.ế.t cũng vô dụng! cũng thể giúp cô đổi mặt !" Giọng một đàn ông trong nhà bực tức vang lên. "Cô đổi mặt thành ai? Người đó tên gì? Ngày sinh tháng đẻ ? Cô chẳng gì cả, chỉ là đó , da trắng. Cô bảo mà đổi ?"
"Với cả, nữa!" Ông quát lớn. "Đừng dùng điện thoại gõ chữ chửi bới ! Ngày , Từ Khiết nhờ chuyển đồ, nếu tham lam lấy hết, thì cổ trùng dính chứ?"
"Cậu tự tham lam thì tự gánh hậu quả. từng thấy ai ngu như ! Đắc tội với tài giỏi, xin mà còn dám chửi bới! Sao tìm mà xin ?"
Vu Âm hít một , chân đạp mạnh cánh cửa gỗ cũ kỹ.
"Cạch!"
Cửa chính bật tung, tiếng cãi vã bên trong lập tức im bặt.
Cô bước , theo là Lữ Văn Quân và Đại Không. Bên trong, ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
"Ai cho các tự ý xông nhà dân thế ?" Một phụ nữ trẻ, Nghê Khê, hét lên, giọng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/546.html.]
Từ Khiết thấy Vu Âm, lập tức mừng rỡ kêu lên: "Đại sư! Con đổi mặt! Con thấy đó cũng đến đây , mau giúp con đổi mặt với cô !"
Ngay khi Từ Khiết dứt lời, một cô gái khác – Dư Tiểu Ngư – lao đến, tát thẳng mặt cô một cái rõ mạnh.
"Đổi cái gì mà đổi! Cô xem cái mặt cô đổi là của ai ?" Dư Tiểu Ngư gằn giọng, ánh mắt lườm sắc như dao.
Chưa dừng , cô sang Quách Á, ngần ngại giáng thêm một cái tát mạnh mẽ.
"Còn mày nữa! Con cóc ghẻ như mày cũng dám mơ tưởng đến cục trưởng nhà chúng tao ? Mày xứng ?"
Mộng Vân Thường
Quách Á lảo đảo, ngã sõng soài xuống đất, mặt đỏ bừng vì hổ, vì đau đớn.
Mọi trong phòng sững sờ Dư Tiểu Ngư, ngờ cô tay nhanh như . trong lòng họ đều thầm hả hê: Làm lắm! Đây chính là việc mà cục trưởng Vu Âm !
Nghê Khê thấy ánh mắt sắc lạnh của Dư Tiểu Ngư quét sang , sợ hãi rụt đầu , dám thêm lời nào.
Vu Âm chậm rãi bước đến gần Từ Khiết. Cô giờ đây tiều tụy đến đáng thương, hình gầy gò như chỉ còn da bọc xương. So với gặp , Từ Khiết đổi quá nhiều.