Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:09:29
Lượt xem: 41
Chương 87:
Bất ngờ bị một mỹ nữ song hắc nắm tay, phản ứng đầu tiên của Dương Đại Vệ là vận đào hoa của mình đã đến nhưng mỹ nữ lại nói ra tên ID của hắn, Dương Đại Vệ đột nhiên nhận ra người này là ai.
"Cô, cô là Yếu đuối như hoa?"
Lê Tinh gật đầu.
Trời ạ, hóa ra Yếu đuối như hoa là người song hắc, không trách được cô lại có năng khiếu về phù văn, m.á.u chí tôn mà, lợi hại hơn người phàm bọn họ là đúng rồi.
"A ha ha ha! đại sư Lê, cuối cùng cũng được gặp người thật rồi. Để đón cô, tôi đã đặc biệt bỏ tiền mua một tấm biển hiển thị có hiệu ứng âm thanh ánh sáng, thế nào, có phấn khích không?"
Lê Tinh cạn lời: Phấn khích cái nỗi gì, anh thà tốn tiền để tôi xấu hổ c.h.ế.t mất.
"Kiếm tiền, cảm ơn anh đã đến đón tôi, chúng ta đi thôi."
"Đại sư, đợi một chút nhé, tôi còn phải đón thêm một người nữa."
DTV
Dương Đại Vệ quẹt một cái trên tấm biển hiển thị, những chữ viết lòe loẹt và nồng nhiệt ngay lập tức biến thành hai chữ đen in đậm không có gì đặc sắc - Lê Tinh, một lần nữa giơ cao lên đầu, trông giống như cáo phó.
Lê Tinh:...
"Chú tôi có một học sinh, đến Halsas học, thật trùng hợp, cũng đến vào hôm nay, chú ấy bảo tôi đón. đại sư chờ một lát nhé, đón cô ấy xong chúng ta sẽ đi."
Nếu không phải chú hắn ra lệnh cho hắn bằng mọi giá phải chăm sóc tốt cho người tên Lê Tinh này thì hắn mới không đến. Đã trưởng thành rồi, lại có địa chỉ của hắn, tự bắt xe đến là được, đón cái gì chứ!
Lê Tinh một lần nữa kéo tấm biển hiển thị xuống, chỉ vào mình, nói: "Tôi chính là Lê Tinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-87.html.]
"Á? Cô cô cô chính là Lê Tinh? Thật hay giả vậy?"
"Lê Tinh lại không phải là người nổi tiếng, tôi có cần phải giả mạo không? Chú anh tên là Dương Châu, là hiệu trưởng trường chúng tôi, nếu anh còn không tin, tôi sẽ gọi điện cho ông ấy!"
"Không cần không cần không cần, tôi tin rồi tôi tin rồi! Không ngờ lại trùng hợp như vậy..."
"Bây giờ có thể đi được chưa?"
Dương Đại Vệ vội vàng gật đầu, lén lút cất tấm biển hiển thị đi, cầu nguyện Lê Tinh không để ý đến cảnh tượng hai mặt điển hình, sau đó nhiệt tình chở cô rời khỏi cảng. Dương Đại Vệ lái phi hành khí, trước tiên bay một vòng quanh khu trung tâm thành Halsas, để Lê Tinh là người ngoại tỉnh được chứng kiến sự phồn hoa của thành phố, sau khi ăn uống no nê, mới chở Lê Tinh về nhà.
Cửa hàng của Dương Đại Vệ có tên là Hữu Gian Thương Phố (có một cửa hàng), cách trang trí cũng đơn giản (qua loa) như tên, tầng một là cửa hàng, tầng hai có thể ở được.
Dương Đại Vệ nhiệt tình mời cô lên lầu:
"Trên lầu có rất nhiều phòng, ngoài phòng tôi ở ra thì những phòng khác đều cho thuê. Nghe chú nói cô sắp đến, tôi đã đặc biệt dọn ra một căn phòng tốt nhất cho cô."
Đâu phải hắn đặc biệt dọn ra, hoàn toàn là do Dương Châu ra lệnh, Dương Đại Vệ không dám không nghe lời, dù sao sổ đỏ cũng là của Dương Châu, hắn chỉ ở nhờ thôi.
"Học viện Halsas có ký túc xá, nếu cô ở không quen, hoặc cuối tuần, ngày lễ ra ngoài thì cũng phải có một nơi để về, ở đây với tôi cũng có người trông nom."
Quả thực như Dương Đại Vệ nói, căn phòng này cả về diện tích và hướng đều khá tốt, ga giường chăn gối đều mới thay, có nhà vệ sinh riêng. Lê Tinh xem xét một lượt thấy rất hài lòng, khóa cửa rồi cùng Dương Đại Vệ xuống lầu vào cửa hàng.
Cửa hàng nhỏ, không thể bày được tủ không gian như Quan lão bản, thậm chí cả màn hình hiển thị cũng không có. Hàng hóa được sắp xếp gọn gàng trên giá gỗ, trông giống như một cửa hàng cũ kỹ thời xưa. Dương Đại Vệ kiêm nhiệm nhiều chức vụ, vừa là chủ vừa là nhân viên, khi có khách đến, toàn dựa vào lời ngon tiếng ngọt của hắn để lừa gạt.
"Kiếm tiền, sao anh không làm một tấm biển quảng cáo?"
Cửa hàng nằm xa trung tâm thành phố, trang trí lại sơ sài, cho dù đi ngang qua cửa cũng không dễ nhận ra đây là một cửa hàng bán đồ, như vậy thì làm sao có thể kinh doanh tốt được?