Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 546

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:55:04
Lượt xem: 46

Diệp Thanh Đình xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, giọng nói kiên định: "Đi thôi, về Halsas, thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày cho A Tinh rồi gửi đi."

Sự thật của vụ án hiện tại chỉ có một số tướng lĩnh cấp cao và nhân chứng biết, phần lớn mọi người hiểu về vụ án này chỉ giới hạn ở những tin tức nửa thật nửa giả trên mạng, thậm chí là những bài báo lá cải câu view.

Những bài báo này giỏi nhất là nắm bắt tâm lý công chúng, kích động mối quan hệ đối lập. Lâm Ẩn là nạn nhân, đương nhiên được đẩy lên đỉnh cao đạo đức của cuộc chiến dư luận này.

Vô số trang web, blogger miêu tả Lâm Ẩn là thiếu niên anh hùng tự lực, tương lai vô lượng, điều này càng khiến các chiến sĩ Quân đoàn số hai tiếc thương vì mất đi một người đồng đội ưu tú như vậy.

Vì vậy, từ khi Quân đoàn số hai tiếp quản Lê Tinh, họ không hề che giấu sự thù địch với cô, trong phạm vi khả năng, họ cố gắng gây khó dễ cho cô, dùng cách của mình để đòi công lý cho Lâm Ẩn.

Còng tay trọng lực của phạm nhân được định mức theo thuộc tính Nguyên Linh, người có Thổ Nguyên Linh nổi tiếng về sức mạnh thì trọng lực cao nhất là gấp năm lần, những Nguyên Linh khác không được vượt quá gấp ba lần. Nhưng người phụ trách canh giữ Lê Tinh lại trực tiếp định mức trọng lực cho Lê Tinh là gấp sáu lần.

Sau khi lên phi thuyền, những người lính còn cố tình không thắt dây an toàn cho Lê Tinh, rõ ràng là thời tiết quang đãng, luồng khí ổn định nhưng phi công lại cố tình bay bằng động tác đặc kỹ, khoang máy bay xóc nảy dữ dội như sắp rơi.

Cuối cùng cũng đến pháo đài, Lê Tinh lại giống như bị diễu phố, cố tình bị người ta dẫn đi qua những nơi có nhiều binh lính nhất trong pháo đài, chịu đựng sự khiêu khích và chửi bới của những tên lính lưu manh. Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, Lê Tinh mới bị đẩy vào phòng giam.

Cánh cửa sắt kêu "ầm" một tiếng khóa lại sau lưng, Lê Tinh nhìn xung quanh, phong cách trang trí giống như nhà ở khu ổ chuột, cô cảm thấy rất khó chịu.

Với trình độ khoa học kỹ thuật của đại lục Càn Nguyên, một căn phòng thô sơ như vậy có lẽ còn khó tìm hơn một căn phòng đầy đủ tiện nghi, thật khó xử cho họ.

Trong phòng thậm chí không có một mảnh vải nhưng điều hòa lại bật rất mạnh, Lê Tinh nhìn bộ đồ nghỉ dưỡng trên đảo nhiệt đới của mình, càng thấy buồn cười. Những người này quan sát rất kỹ, không bỏ qua bất kỳ chỉ tiết nào để hành hạ cô, thật là quá đáng!

Những hành động này có vẻ như là những người lính cấp thấp gây khó dễ cho Lê Tinh nhưng nếu không có sự cho phép hoặc thậm chí là chỉ thị của cấp trên, họ tuyệt đối không dám làm vậy.

Điều này cho thấy, những người cấp cao của Quân đoàn số hai không có ấn tượng tốt về cô. Nhưng cũng không có gì lạ, nhà tài trợ lớn nhất đằng sau Quân đoàn số hai là nhà họ Giang, tiếp theo là nhà họ Lâm, tình cờ là hai nhà này đều có mối thù với Lê Tinh, bây giờ không nhắm vào cô thì còn đợi đến bao giờ? Đáng tiếc là Lê Tinh có trái tim thủy tinh, thể chất lại được Vạn Cổ Trường Thanh Quyện tôi luyện vô cùng cường hãn, những trò vặt vãnh này không lọt vào mắt cô.

Lê Tinh nằm xuống chiếc giường cứng ngắc trống trơn, nhắm mắt lại, điều động thần thức kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể mình từ trong ra ngoài.

Một tuần trà sau, Lê Tinh mới yên tâm. Có lẽ cô may mắn không ăn phải thứ bị nhiễm trứng sâu, hoặc cũng có thể là thể chất cường tráng khiến Sâu Ba Mắt không thể sống sót, tóm lại là cô không bị trúng chiêu.

Trong cơ thể Lâm Ẩn cũng có trứng sâu cấp cao, giống như suy đoán của Lê Tinh, trứng sâu cấp cao thực sự có đặc điểm kiểm soát hành vi của vật chủ.

Về việc tại sao Tiết Hàn không bị ảnh hưởng, Lê Tinh cho rằng có liên quan trực tiếp đến việc hắn ta bị mù. Mối liên hệ giữa Mặc Chân và trứng sâu rất có thể liên quan đến phản hồi thị giác của vật chủ, một khi thị lực của vật chủ bị tổn thương, Mặc Chân sẽ rất khó điều khiển trứng sâu, khiến vật chủ thực hiện hành vi trái với ý muốn.

Chuong 547:

Trước khi chết, toàn thân Lâm Ẩn tỏa ra một luồng khí âm u kỳ lạ, giống hệt với luồng khí khi sử dụng Sâu Ba Mắt để dò xét Lê Tinh, đủ để thấy rằng khi đó Lâm Ẩn đã mất quyền kiểm soát cơ thể, trở thành con rối của Mặc Chân.

Mặc Chân biết Lâm Ẩn không phải là đối thủ của cô, nếu Lâm Ẩn bị bắt, hậu quả sẽ không khác gì Tiết Hàn phản bội, vì vậy hắn ta đã dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Ẩn, đồng thời dùng cái c.h.ế.t của Lâm Ấn để vu oan cho cô.

Với vết hằn trên cổ Lâm Ẩn và lời khai của hàng chục nhân chứng, pháp luật chắc chắn sẽ tuyên án tử hình Lê Tinh, không cần Mặc Chân phải tốn một binh một tốt.

Lê Tinh nheo mắt đầy căm hận, con quái vật xúc tu này thực sự rất biết tính toán!

Nhưng Lê Tinh không lo lắng cho bản thân, giả thì không thể thành thật, quá trình "giết người" của cô có nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng, chắc chắn có thể tìm ra bằng chứng chứng minh sự trong sạch của cô. Không loại trừ khả năng Quân đoàn số hai vội vàng kết tội cô nhưng Lê Tinh tin rằng bạn bè, thây cô của cô sẽ không để Quân đoàn số hai độc đoán, khiến cô phải chịu oan ức.

Nghĩ đến đây, Lê Tinh càng không vội ra ngoài, vừa hay lợi dụng khoảng thời gian bị giam giữ này để sắp xếp lại lối nghĩ, cũng xem xem trong Quân đoàn số hai còn quân cờ nào của Mặc Chân không.

Hiện tại, điều khiến Lê Tinh khó hiểu nhất là, Mặc Chân đã lắp "điều khiển từ xa" vào vô số người Càn Nguyên, mục đích của hắn ta rốt cuộc là gì? Để những người này nổi loạn vào một thời điểm nào đó sao?

Rất có thể.

Nếu lời tiên tri của Viện trưởng lão là sự thật thì hành động của Mặc Chân sẽ khiến đại lục Càn Nguyên tan rã, trở lại thảm cảnh thế giới Càn Nguyên giới vỡ thành từng mảnh.

Không cùng chủng loài, tất sẽ có dị tâm, Mặc Chân có thể không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của loài người, vậy hắn ta có thể không quan tâm đến hậu duệ của chính chủng tộc mình sao? Nếu loài người và thú tinh đều c.h.ế.t hết thì con cháu Sâu Ba Mắt của Mặc Chân sẽ ký sinh vào ai?

Lê Tinh luôn cho rằng mình thông minh nhưng lúc này cũng bị những suy nghĩ hỗn loạn làm cho đau đầu.

Cô giơ tay lên trán, mắt liếc thấy viên lưu ly xanh biếc trên cổ tay, đột nhiên lóe lên một tia sáng, một lời giải thích kỳ lạ, táo bạo nhưng vô cùng hợp lý xuất hiện trong đầu Lê Tinh.

Lê Tinh đột ngột ngồi dậy trên giường, ngây người vuốt viên lưu ly, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lê Tinh thu lại suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía cánh cửa sắt. Không lâu sau, một người phụ nữ tóc ngắn mặc quân phục xuất hiện. Ngay khi nhìn thấy hoàn cảnh của Lê Tinh, vẻ mặt của người phụ nữ từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, lớn tiếng quát những người lính phụ trách canh giữ.

"Ai cho các người nhốt nghi phạm ở đây?"

Người lính chào theo nghi thức, bình tĩnh giải thích: "Báo cáo Thiếu tá Tô, là lệnh của cấp trên."

Tính cách của Tô Minh Hòa rất giống Sở Anh, thẳng thắn và nóng nảy, rõ ràng chiến công cao hơn bất kỳ sĩ quan cấp tướng nào của Quân đoàn số hai nhưng vì tính cách nên không được cấp trên coi trọng, mười mấy năm rồi vẫn chỉ là cấp tá.

"Lê Tinh là nghi phạm, chưa kết án, chưa đến lượt bất kỳ ai trả thù, chuyển cô ta đến phòng giam bình thường." "Cái này..." Người lính bĩu môi: "Thiếu tá Tô, lệnh bố trí cho Lê Tinh là văn bản chính thức, có chữ ký của chỉ huy, tôi không dám trái lệnh, hay là cô đi tìm chỉ huy mà nói?"

Tô Minh Hòa trợn tròn mắt không thể tin nổi, sắp xếp phòng giam cho một nghi phạm mà lại có chữ ký của chỉ huy, Giang Ngật Sơn muốn làm gì đây? Dung túng cho cấp dưới ngược đãi nghi phạm sao!

"Còng tay là sao, sao lại nặng hơn Thổ nguyên linh một đơn vị trọng lực?"

Trương Phong chính đáng nói: "Lê Tinh là song nguyên linh, tương đương với hai người, ba cộng ba vừa bằng sáu, không hề cố tình chỉnh nặng thêm cho cô ta chút nào."

Chuong 548:

Ánh mắt Tô Minh Hòa lạnh đi: "Hu Trương Phong, đừng tưởng tôi không nhìn ra anh đang tính toán gì, anh muốn nịnh bợ cấp trên thì tôi không quản nhưng cũng không thể quên mất nguyên tắc làm người. Tôi khuyên anh nên giống như một người đàn ông, dành nhiều tâm trí vào việc g.i.ế.c địch trên chiến trường, làm khó một cô gái thì có bản lĩnh gì?"

Vì phòng giam là do Giang Ngật Sơn sắp xếp nên Tô Minh Hòa cũng không tiện can thiệp, chỉ có thể lùi một bước.

"Tắt điều hòa đi, đi lấy chăn đến đây, yêu cầu này không tính là trái lệnh chỉ huy chứ?"

Trương Phong mặt mày ủ rũ, quay người bỏ đi, giọng Tô Minh Hòa từ phía sau vang lên: "Nếu tôi phát hiện chăn không khô ráo, hoặc bông ít hơn tám cân thì anh cút đi quét doanh trại cho tôi!"

"Vâng...!"

Tô Minh Hòa từng bước một từ tân binh mà lên, bà ấy hiểu quá rõ những cách hành hạ này, nói trước để cảnh cáo Trương Phong, tránh cho hắn ta ôm một chiếc chăn mỏng ướt sũng đến làm phiền.

Trương Phong đi rồi, Tô Minh Hòa nhìn cô gái đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt tiếc nuối.

Bà ấy biết nội tình của vụ án, xét theo chứng cứ hiện tại mà Quân đoàn số hai và Sở kiểm tra nắm được thì rất bất lợi cho Lê Tỉnh.

Nếu không có chứng cứ mới xuất hiện thì mấy cuộc điều tra tiếp theo chỉ là hình thức đi qua loa mà thôi, không quá một tuần, Lê Tinh sẽ bị kết án tội g.i.ế.c người cấp độ một.

Người tài như cô gái này, có lẽ là ngàn năm có một, vậy mà giờ lại phải chết, Tô Minh Hòa thấy rất tiếc nhưng pháp luật vô tình.

"Lê Tinh, tôi là Tô Minh Hòa, Sở Anh nhờ tôi chăm sóc cô."

Lê Tinh nhảy xuống giường, đi đến đối diện cửa sắt.

"Cảm ơn thiếu tá Tô và chỉ huy Sở, đã để mọi người phải bận tâm."

"Chiếc nút không gian và đồ dùng cá nhân của cô đã được đưa đi kiểm tra, nếu chứng minh được những thứ bên trong không liên quan đến vụ án thì sẽ sớm trả lại cho cô."

Với thái độ của Quân đoàn số hai đối với cô, Lê Tinh rất nghi ngờ liệu có thực sự "sớm" không nhưng cô không lo lắng chút nào.

Những thứ quan trọng đều được cô cất trong Thiên Hạ Đệ Nhất Linh Bội, trong nút không gian ngoài vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày thì chỉ có mấy trăm viên tinh thạch cấp thấp, Quân đoàn số hai không chê thì cứ lấy hết đi. Lão tổ Lê Chiến quả là có tầm nhìn xa trông rộng, làm cho linh bội vừa xấu vừa kín đáo, đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra nó là một không gian chứa đồ, vẫn ngoan ngoãn đeo trên cổ cô.

Tô Minh Hòa: "Lê Tinh, cô có quyền yêu cầu gặp người thân, ba đồng đội của cô hiện đang ở bên ngoài, có cần tôi sắp xếp cho cô không?"

Lê Tinh cụp mắt suy nghĩ một lát, rồi kiên quyết lắc đầu: "Không cần."

Tô Minh Hòa ngạc nhiên, nếu Lê Tinh thực sự bị oan thì cô không nên vội vàng gặp người mình tin tưởng, để họ giúp tìm chứng cứ thoát tội sao? Lê Tinh có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không?

"Vậy cô có lời nào cần tôi chuyển đến họ không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-546.html.]

Lê Tinh cười nói: "Cảm ơn thiếu tá Tô, tôi không có gì muốn nói."

Tô Minh Hòa thở dài, nói: "Được rồi. Sáng mai là cuộc điều tra đầu tiên, lúc đó người của Quân đoàn số một và Sở kiểm tra cũng sẽ có mặt, hy vọng cô có thể kể lại chi tiết những chuyện xảy ra vào ngày xảy ra vụ án."

Diệp Thanh Đình và hai người kia lo lắng đi đi lại lại bên ngoài pháo đài, trong vòng nửa giờ, trên mặt đất đã xuất hiện những rãnh sâu rõ ràng. Khi thấy Tô Minh Hòa đi ra, ba người đột nhiên thấy trời sáng hơn han.

Diệp Thanh Đình: "Thiếu tá Tô, Lê Tinh thế nào rồi?"

"Cô ấy vẫn ổn" Bây giờ vẫn ổn nhưng Tô Minh Hòa không thể ở bên cô suốt 24 giờ, chắc chắn những ngày tới cô sẽ phải chịu ấm ức, chỉ xem đứa trẻ này có chịu đựng được không.

Diệp Thanh Đình: "Khi nào chúng tôi có thể gặp cô ấy?"

Tô Minh Hòa lắc đầu tiếc nuối: "Le Tinh không yêu cầu gặp các anh."

"Không thể nào!" Thôi Thiên Tiếu gào lên: "Sao Tinh lại không muốn gặp chúng tôi? Có phải có người đe dọa cô ấy không?"

Chuong 549:

"Tôi không rõ lý do cụ thể, cô ấy là người trưởng thành có ý chí tự chủ, cô ấy không muốn gặp thì không ai có thể can thiệp."

Thôi Thiên Tiếu còn muốn tranh thủ thêm nhưng bị Diệp Thanh Đình ngăn lại, đưa nút không gian đã chuẩn bị sẵn cho Tô Minh Hòa, Diệp Thanh Đình thành khẩn nhờ vả:

"Thiếu tá Tô, bên trong là đồ dùng hàng ngày và thức ăn, không cài khóa tinh thần, sau khi kiểm tra xong xin hãy chuyển giao cho Lê Tinh. Trong thời gian cô ấy bị giam giữ ở Quân đoàn số hai, làm phiền cô phải để tâm."

"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy, nếu các anh có chứng cứ quan trọng thì hãy nhanh chóng trình lên, từ cuộc điều tra đầu tiên đến khi tuyên án xét xử, sẽ không quá một tuần, thời gian rất gấp."

Diệp Thanh Đình và hai người kia một lần nữa cảm ơn Tô Minh Hòa, đợi bà ấy đi rồi, Thôi Thiên Tiếu mới khóc lóc kể lể:

"Chắc chắn A Tinh hận chúng ta lắm, nếu không cô ấy đã không từ chối gặp chúng ta..."

"Sẽ không đâu Tiếu ca, Tinh tỷ không phải người như vậy."

Diệp Thanh Đình: "Tiểu Minh nói đúng, A Tinh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy, không gặp chúng ta chắc chắn có lý do của cô ấy."

Kỳ Minh: "Diệp ca, bây giờ phải làm sao, tiếp tục ở đây chờ tin tức sao?"

Bức tường cao sừng sững che khuất cả ánh nắng, gần như toàn bộ pháo đài đều chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

"Không cần, chúng ta về Halsas. Thiếu tá Tô nói đúng, không còn thời gian nữa rồi, phải nhanh chóng tìm ra chứng cứi"

Sở Anh vừa mới sắp xếp xong lịch trình ngày mai, đang định nghỉ ngơi một chút thì không ngờ lại đón một vị khách không mời mà đến.

"Vân Dật, sao cháu lại đến đây?"

Sở Vân Dật không có tâm trạng xã giao, đi thẳng vào vấn đề: "Cô, Lê Tinh rốt cuộc là sao vậy?"

Bình thường anh không mấy khi lên mạng, nếu không phải tình cờ nghe những người đến Thông Thiên Tháp bàn tán về chuyện này thì anh còn không biết đến bao giờ mới biết.

Sở Vân Dật luôn ung dung tự tại, cảm giác như không có chuyện gì có thể lọt vào mắt anh nhưng hôm nay lại rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng, khiến Sở Anh khá bất ngờ. Xem ra địa vị của Lê Tinh trong lòng Sở Vân Dật không bình thường, có lẽ đã vượt qua cả người cô ruột này. "Cô ấy g.i.ế.c Lâm Ấn, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ."

"Đã xác minh danh tính của nhân chứng chưa?"

"Rồi." Sở Anh dùng sức day day huyệt thái dương, chỉ vào ghế sô pha bảo Sở Vân Dật ngồi xuống nói chuyện.

"Cả 16 nhân chứng đều là thành viên của đội bảo vệ Đảo Hoàn Tiêu, không có bất kỳ giao thiệp nào với Lê Tinh, càng không có thù oán, cũng không có khả năng bị người khác mua chuộc để làm chứng gian."

"Ngày xảy ra vụ án, cả 16 người này đều mang theo thiết bị ghi hình chấp pháp, có ba người đã quay lại toàn bộ cảnh tượng lúc đó. Những người khác ngoài việc góc quay và hình ảnh hơi bị che khuất thì nội dung không có chút khác biệt nào, càng không có dấu vết chỉnh sửa kỹ thuật."

Trái tim Sở Vân Dật như chìm xuống đáy biển: "Lê Tinh tự nói thế nào?"

Sở Anh chống trán thở dài: "Cái kỳ lạ ở đây chính là, từ khi bị bắt đến giờ, Lê Tinh không hề giải thích một câu, càng không nói đến việc tự bào chữa."

Sở Vân Dật đan mười ngón tay đặt trước ngực, ép mình bình tĩnh suy nghĩ về chuyện này.

Anh tuyệt đối không tin Lê Tinh ngu ngốc đến mức g.i.ế.c người trước mặt đội bảo vệ nhưng nếu chuyện này không phải do cô làm, tại sao cô lại giữ im lặng?

Sở Anh: "Ngày mai là cuộc điều tra thẩm vấn đầu tiên, cô sẽ xuất phát đến Quân đoàn số hai từ sáng sớm, có lẽ sẽ sớm biết được sự thật."

Trái tim Sở Vân Dat lại thắt lại: "Quân đoàn số hai? A Tinh bị giam ở Quân đoàn số hai?"

"Đúng vậy, đây là cách duy nhất chúng ta có thể tham gia vào vụ án này. Cháu yên tâm, cô đã nhờ bạn tốt ở Quân đoàn số hai chăm sóc cô ấy rồi, chắc là... sẽ không có chuyện gì."

Chuong 550:

Sẽ không có chuyện gì mới lạ! Anh quá hiểu phong cách làm việc của Quân đoàn số hai rồi, Lê Tinh bị giam ở đó thì còn chưa chắc đã có cơm ăn!

"Người điều tra ngày mai là ai?"

DTV

"Trung tướng Tôn Uy."

Sở Vân Dật rất bất ngờ: "Ông ta là cậu của Lâm Ẩn, theo quy định thì phải tránh né chứ, sao lại làm người điều tra?"

"Nhà họ Tôn chưa bao giờ thừa nhận thân phận con riêng của Tôn Kiều Kiều, xét về mặt pháp lý thì Tôn Uy không có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Ẩn."

Sở Vân Dật cười lạnh: "Hu để kết tội Lê Tinh, người của Quân đoàn số hai đúng là liều lĩnh. Cô, ngày mai cháu sẽ đi cùng cô."

"Không được. Cô chỉ có hai suất tùy tùng, một suất cho Tuyết Cơ, suất còn lại cô đã đưa cho Trần Bách."

Trần Bách là luật sư giỏi nhất Đại lục Càn Nguyên, sau khi xảy ra chuyện, nhà họ Diệp đã thuê hắn làm luật sư bào chữa cho Lê Tinh, hắn nhất định phải tham dự phiên điều tra. Còn Tuyết Cơ thì càng quan trọng hơn, có bà ấy ở đó, không ai dám làm chứng gian.

"Cháu yên tâm, có chuyện gì cô sẽ báo cho cháu biết."

Sở Vân Dật gật đầu: "Được, cháu đợi tin của cô."

Vì vụ án còn liên quan đến cựu thành chủ thành Thiên Nhất, nhân viên cốt cán của Tru Tiên Giáo là Tiết Hàn nên phiên điều tra được tổ chức bí mật, từ chối mọi cuộc phỏng vấn và đưa tin của giới truyền thông.

Trong suốt phiên điều tra, Lê Tinh chỉ nói một câu "Tôi không g.i.ế.c Lâm Ẩn" khi trình bày lời khai mở đầu, sau đó như điếc không nghe, hỏi gì cũng không trả lời, ngay cả những câu "Có' và "Không" đơn giản nhất cũng không nói. Các tướng lĩnh Quân đoàn số hai có mặt tại phiên điều tra rất tức giận, cho rằng thái độ của Lê Tinh rõ ràng là đang khiêu khích thẩm quyền. Sở Anh vô cùng may mắn vì đã giành được quyền tham gia, nếu không, với thái độ của Lê Tinh, Tôn Uy chắc chắn sẽ dùng hình phạt.

Vì Lê Tinh không hợp tác, phiên điều tra đầu tiên đã kết thúc chóng vánh.

Ra khỏi phòng điều tra, Trần Bách khó xử nói với Sở Anh: "Chỉ huy Sở, nếu phiên tiếp theo Lê Tinh vẫn giữ thái độ như vậy, Quân đoàn số hai rất có thể sẽ không tổ chức phiên điều tra thứ ba nữa, mà sẽ trực tiếp tiến hành thủ tục xét xử. Thời gian chuẩn bị cho chúng ta còn chưa đến một tuần."

Sở Anh cũng lo lắng, Tô Minh Hòa nói với cô rằng Lê Tinh không được vui sau khi bị giam nhưng cô không ngờ lại như vậy. "Cô nhóc này bình thường rất thông minh, hôm nay bị sao vậy, trả lời một câu hỏi có khó đến vậy không! Tuyết Cơ, cô nói xem cô ấy có phải bị dọa sợ không?"

Tuyết Cơ lắc đầu: "Chỉ huy, tôi không cảm nhận được cảm xúc sợ hãi, chán nản hay bi quan nào trên người Lê sư, cô ấy..."

"Cô ấy thế nào?"

"Cô ấy khá thoải mái..." Tuyết Cơ nói xong thì cúi đầu, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy vô cùng khó hiểu về kết quả cảm nhận cảm xúc.

Nghe Tuyết Cơ nói vậy, Trần Bách và Sở Anh đều chìm vào suy tư. Trần Bách lo lắng không biết mình có đang bào chữa cho một kẻ g.i.ế.c người m.á.u lạnh hay không, còn Sở Anh thì đang cân nhắc xem có cần đưa Tuyết Cơ đến phiên điều tra tiếp theo nữa không.

"Luật sư Trần, anh hãy sắp xếp lại những bằng chứng hiện có, xem có nghỉ vấn và lỗ hổng nào không. Nếu cần nhân viên kỹ thuật hỗ trợ giám định, tôi có thể cử trợ lý cho anh."

"Chỉ huy yên tâm, nhóm của tôi đã chuẩn bị phân tích từ trước, đợi tôi mang tài liệu liên quan về là có thể bắt đầu làm việc ngay."

"Vậy thì tốt! Dương Châu nhìn đứa trẻ Lê Tinh này lớn lên, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì. Tuyết Cơ có thể chứng minh, câu nói Lê Tinh không g.i.ế.c Lâm Ẩn là đáng tin. Cái c.h.ế.t của Lâm Ẩn chắc chắn có ẩn tình, nếu Lê Tinh không chịu nói, vậy thì làm phiền anh và nhóm của anh thay cô ấy nói ral"

"Nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

Trên đường trở về Quân đoàn số một, Dương Châu đã liên lạc với Sở Anh qua quang não, Sở Anh vất vả lắm mới trấn an được ông, trở về văn phòng lại gặp Sở Vân Dật, Diệp Thanh Đình, Thôi Thiên Tiếu và Kỳ Minh, bà cảm thấy đau đầu.

Loading...