Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 531

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:54:51
Lượt xem: 51

Biểu cảm am đạm của Lê Tinh khiến Sở Vân Dật đau lòng, để phá vỡ sự im lặng, anh chủ động lên tiếng: 'A Tinh, đừng khó xử, em cứ nói thẳng, tôi còn sống được bao lâu?"

Lời nói của Sở Vân Dật không khiến Lê Tinh quá bất ngờ, cô đã sớm biết, cho dù là Tiên Thiên Thánh Thể chưa được thiên lôi kích hoạt hoàn toàn thì cũng không phải người thường có thể sánh được, có thể cảm nhận được đại hạn của mình.

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, Lê Tinh tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật, dù sao thì chẳng có mấy ai có thể chấp nhận việc mình phải đối mặt với cái c.h.ế.t khi mới ngoài 20.

Nhưng Sở Vân Dật thì khác, Lê Tinh tuy tiếp xúc với anh chưa lâu nhưng cô biết Sở Vân Dật là người cùng loại với cô, bình tĩnh và lý trí.

Nếu như sinh mệnh của cô đã đến mức không thể cứu vấn thì thay vì sống trong vô minh mà hao tổn sinh lực, chi bằng hãy lên kế hoạch cho quãng thời gian còn lại, tận hưởng cuộc sống hết mức có thể, để lại ít tiếc nuối nhất. Đặt mình vào vị trí của anh, Sở Vân Dật có lẽ cũng nghĩ như vậy nên Lê Tinh mới hẹn anh ra nói chuyện riêng. "Nửa năm”

"Chỉ còn nửa năm sao, thật đáng tiếc." Sở Vân Dật miệng thì nói đáng tiếc nhưng giọng điệu lại không hề bi quan, bình tĩnh tự nhiên như đang nói về thời tiết.

"A Tinh, giá như tôi gặp em sớm hơn thì tốt biết mấy."

"Đúng vậy, giá như có thể gặp nhau sớm hơn thì tốt biết mấy."

Lê Tinh ngước đôi mắt đen láy lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tím biếc trước mặt, hai ánh mắt giao nhau trong căn phòng yên tĩnh, thản nhiên chân thành.

Nói trắng ra thì bệnh của Sở Vân Dật là do cơ thể không chịu được tinh thần lực quá mạnh, chỉ cần có thể nâng cao thể chất của anh thì không cần phải chết.

Sự thay đổi này là việc mà bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể đạt được, ngoài việc tôi luyện cơ thể bằng thiên lôi thì chỉ có thể tu luyện Vạn Cổ Trường Thanh Quyết giống như cô.

Đáng tiếc là Sở Vân Dật đã quá tuổi giới hạn của công pháp, mà Lê Tinh lại không có công pháp luyện thể nào tốt hơn để truyền cho anh, chỉ có thể tiếc nuối nhìn anh tàn lụi.

"Tôi không có cách nào cứu anh nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài mạng sống cho anh."

"Cảm ơn."

"Anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Nếu cần giúp đỡ, anh cứ nói." "Tâm nguyện chưa hoàn thành sao?" Sở Vân Dat lân đầu tiên hướng mắt ra ngoài cửa sổ, khu vườn được chăm sóc cẩn thận dưới ánh hoàng hôn, đẹp như một bức tranh.

"Tâm nguyện lớn nhất của tôi là tìm lại em gái, đưa cô ấy và mẹ đến một nơi bình yên để sống. Nhưng tôi đã tìm kiếm khắp đại lục Càn Nguyên mà vẫn không tìm được tung tích của Vân Du. Có lẽ họ nói đúng, Vân Du thực sự đã chết, không cần phải tốn công vô ích nữa."

Sở Vân Dật thu hồi tầm mắt, đôi mắt tím biếc nhìn Lê Tinh một cách nghiêm túc.

"Tôi không lo lắng gì về tương lai của gia tộc Sở, cha tôi cũng sẽ không đau buồn vì cái c.h.ế.t của tôi, ông ấy sẽ nhanh chóng chọn ra người thừa kế mới từ những đứa con thứ."

"Chỉ có mẹ tôi là tôi không yên tâm. A Tinh, nếu không phiền thì nhờ em thường xuyên đến thăm bà ấy."

Lê Tinh nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô."

Lê Tinh tưởng Sở Vân Dật còn có chuyện gì dặn dò, nào ngờ anh lại bắt đầu thản nhiên pha trà.

"Hết rồi sao? Những gì anh nói đều là về người thân, về sự sắp xếp của gia tộc, còn bản thân anh thì sao, anh muốn gì? Chẳng lẽ anh không có chuyện gì đặc biệt muốn làm sao?"

Tay rót trà của Sở Vân Dật đột nhiên khựng lại, mãi đến ba hơi thở sau mới khẽ cười một tiếng: "Tôi không biết, hình như tôi không thiếu thứ gì nên chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

Lúc này Lê Tinh thực sự không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, có lẽ là thương cảm, cũng có thể là thương hại, tóm lại là tức ngực, khó chịu.

Nói Sở Vân Dật đáng thương thì anh là đích tử của gia tộc đứng đầu Càn Nguyên, gấm vóc lụa là, hô mưa gọi gió, chưa từng phải lo lắng về tiền bạc.

Chuong 532:

Nhưng nói anh hạnh phúc thì lại rất miễn cưỡng, anh chưa từng được hưởng tình thân bình thường mấy năm, từ nhỏ đã phải bảo vệ người mẹ ngốc nghếch, tìm kiếm người em gái mất tích, sống đến nỗi bản thân cũng sắp mất đi.

"Anh Sở, anh không thể dùng tinh thần lực nữa, em có một số thuốc ở đây, có thể làm giảm sự khó chịu của anh, anh nhớ uống đúng giờ."

Lê Tinh lấy ra ba lọ sứ, đẩy đến trước mặt Sở Vân Dật. Sở Vân Dật cũng không khách sáo, mở nút lọ đổ ra một viên, mùi thuốc quen thuộc khiến anh nghi hoặc nhìn Lê Tinh.

"Có phải thấy mùi rất quen không?”

Sở Vân Dật gật đầu, rất giống mùi của Quy Thần Ẩm.

"Đây là Đạo Hóa Đan được chế tạo dựa trên Quy Thần Ẩm của Ninh đại sư, có tác dụng an thần định tâm, phá trừ tâm ma. Tình hình hiện tại của anh không dễ để chữa lành tinh thần hải, Đạo Hóa Đan thích hợp hơn Quy Thần Ẩm"

Sở Vân Dật kinh ngạc: "Em biết phương thuốc của Quy Thần Ẩm?"

Lê Tinh gật đầu: "Ninh đại sư tặng tôi, đổi lại là tôi phải thường xuyên đến thăm cô Lan."

Sở Vân Dật sửng sốt một lúc, khẽ nói: "Ông ấy có lòng." Sau đó nghiêm túc cất lọ thuốc đi.

"Anh Sở, con Sâu Ba Mắt mà tôi đã nhắc với anh trong kênh liên lạc được mã hóa, lần thú triều này cũng xuất hiện, số lượng không ít."

"Xem ra Tru Tiên Giáo sắp có hành động rồi."

"Đúng vậy. Mặc dù con quái vật trong suốt không xuất hiện nữa nhưng tôi cảm thấy nó không từ bỏ anh, chỉ là đang tìm thời cơ ra tay tốt nhất. Dạo này anh vẫn nên ở lại chỗ trưởng lão Sở, có ông ấy và một đám cao thủ thủ tháp bảo vệ anh, tôi cũng yên tâm hơn."

"Được, tôi nghe em."

"Không được! Tôi không đồng ý!"

Sở Bách Lý hất tung bàn, giận dữ nhưng Sở Vân Dật ngồi đối diện ông ấy, không hề bị chấn nhiếp, bình tĩnh nhìn lại.

"Tổ tiên bớt giận, đừng tức hỏng người." "Ta, ta sao có thể không tức giận!" Nếu không phải kiêng de vết thương ở tinh thần hải của Sở Vân Dật, ông đã muốn lật tung căn phòng này.

"Thật muốn làm thủ tháp nhân, con điên rồi sao!"

Sở Vân Dật: "Tổ tiên, trước khi người lên làm đại trưởng lão, cũng từng tự nguyện vào tháp làm thủ tháp nhân, còn có cửu thúc tổ nữa. Hai người đều có thể làm, tại sao con lại không được?"

"Cút!" Sở Bách Lý tức đến nỗi râu cũng dựng đứng lên. "Con với chúng ta có thể giống nhau sao? Khi chúng ta vào tháp, con cháu đã học dự bị rồi, con mới bao nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa?"

DTV

Sở Bách Lý thấy Sở Vân Dật vẫn giữ thái độ không chịu nghe lời, vừa tức vừa hận.

"Con có biết dưới Thông Thiên Tháp là gì không?"

Sở Vân Dật lắc đầu: "Con không biết."

Sở Bách Lý thở dài: "Chuyện hôm nay vốn không nên cho con biết nhưng nếu ta không nói rõ ràng, với tính tình của con chắc chắn sẽ cố chấp làm theo ý mình, vậy thì ta nói cho con biết vậy."

"Dưới Thông Thiên Tháp có một tàn trận, là cánh cổng kết nối Càn Nguyên giới cổ với các thế giới khác. Vì đại kiếp diệt thế vạn năm trước, đại trận bị phá hủy, Càn Nguyên giới mất liên lạc với các thế giới khác, trở thành cô thuyền trên biển rộng."

"36 Hiền Nhân đã ra lệnh cho chúng ta, những người Càn Nguyên, xây dựng Thông Thiên Tháp trên di tích của đại trận, dùng thân tháp bảo vệ tàn trận bên dưới."

"Vân Dật, nhiệm vụ của thủ tháp nhân không chỉ đơn giản là trông coi, quét dọn Thông Thiên Tháp, mà quan trọng nhất là phải dùng Nguyên Linh, tinh huyết của nhiều thế hệ để nuôi dưỡng và sửa chữa đại trận trấn giữ dưới tháp. Làm thủ tháp nhân thì đồng nghĩa với việc đem mạng mình ra đánh cược, con có hiểu không?"

Trán Sở Bách Lý có một nếp nhăn sâu, vẻ mặt mệt mỏi.

"Gia tộc Sở có thể nổi bật giữa nhiều gia tộc khác, trải qua mưa gió hàng nghìn năm mà không sụp đổ, ngoài công lao khổ cực gây dựng của các đời gia chủ và tộc nhân nhà họ Sở thì sự khen thưởng và bảo vệ của Viện trưởng lão cũng là yếu tố quan trọng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-531.html.]

"Trong số hàng vạn gia tộc Càn Nguyên, tại sao lại chỉ sung ái gia tộc Sở chúng ta, chẳng phải vì cứ mỗi trăm năm, gia tộc Sở sẽ cống hiến một thiên tài tuyệt thế vào tháp, làm thủ tháp nhân, dùng Nguyên Linh và tinh huyết để sửa chữa tàn trận sao!"

Chuong 533:

"Ta là Quang nguyên linh hiếm có, đương nhiên trở thành người được chọn làm thủ tháp nhân của thế hệ ta. 30 năm trước, lại đến hạn trăm năm của gia tộc Sở, người được chọn phải quyết định giữa Sở Du và Sở Anh."

"Lúc đó tuổi của hai người họ cũng gần bằng con bây giờ, đều chưa lập gia đình, chúng ta là những lão già này cũng không nỡ để con cháu tuổi còn trẻ đã phải vào lồng giam chịu khổ, vì vậy Sở Huy đã gánh vác trọng trách này, thay họ làm thủ tháp nhân."

Sở Bách Lý thở dài.

"Con không biết chứ, cửu thúc tổ của con vốn không mù, dung mạo cũng phong lưu tuấn tú, không kém gì con. Nhưng vì ông ấy giống con, là thiên tài về phù trận nên đã tiêu hao quá nhiều tinh huyết sinh cơ để sửa chữa đại trận, mới làm hỏng một đôi mắt, dung mạo còn già hơn cả tai"

Những lão già như bọn họ đã hy sinh nhiều như vậy, chỉ muốn để con cháu đời sau của gia tộc Sở được hưởng thêm vài năm tháng nhàn nhã nhưng Sở Vân Dật vậy mà bây giờ đã muốn làm thủ tháp nhân, Sở Bách Lý sao có thể không nóng nảy!

"Vân Dật, nếu con đã quyết tâm, tổ tiên không ngăn cản, huống hồ với tư chất của con, thủ tháp nhân tiếp theo của gia tộc Sở chắc chắn là con. Nhưng con cần đợi thêm, kỳ hạn trăm năm tiếp theo là 70 năm nữa, đến lúc đó con đã con đàn cháu đống, đã nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, không còn gì hối tiếc vào tháp hầu hạ di tích của tiên hiền mới là lúc thích hợp!"

Sở Vân Dật ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mong chờ của Sở Bách Lý, trong lòng chua xót vô cùng. Anh không có thời gian để trải nghiệm đủ mọi mùi vị của cuộc đời, nhân bây giờ cơ thể còn khỏe mạnh, phải nhanh chóng định đoạt mọi chuyện mới được.

"Tổ tiên, những lời người nói, con đều hiểu. Nhưng con vào tháp là để chuộc người, 70 năm quá lâu, mẹ con không đợi được."

Sở Bách Lý đột nhiên mở to mắt, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ con muốn chuộc Ninh Vũ?"

"Đúng vậy. Xin tổ tiên thành toàn, cầu xin Cơ trưởng lão ban ân."

Người thủ tháp có thể được chuộc, không dùng tiền chuộc, mà dùng người chuộc. Chỉ cần có người nguyện ý thay thế ngươi làm thủ tháp nhân, ngươi có thể rời đi. Tất nhiên người thay thế này cũng phải là một cao thủ có tư chất tuyệt giai.

Chính vì có quy định này nên một số thủ tháp nhân già yếu mới có thể được con cháu trong gia tộc chuộc ra khỏi Thông Thiên Tháp trước khi kết thúc cuộc đời, hưởng thụ cuộc sống yên bình cuối cùng.

Nhưng Ninh Vũ là vì phạm tội mà vào tháp, cho dù Sở Vân Dật nguyện ý thay thế ông ấy làm thủ tháp nhân, cũng cần Cơ Kính Đường gật đầu đồng ý.

"Không được! Ta không đồng ý!" "Tổ tiên, mẹ và cha là hôn nhân sắp đặt, khi lập giao ước, cha cố ý che giấu gen mắt tím của dòng chính gia tộc Sở, đã cấu thành lừa gạt. Giao ước hôn nhân của hai người họ chỉ là tờ giấy lộn, mẹ từ đầu đến cuối không phải là phu nhân nhà họ Sở theo nghĩa pháp luật. Điểm này, hẳn là người hiểu rõ hơn con."

Sở Bách Lý cụp mắt xuống, trong đôi mắt tím ngắt lộ ra vẻ hối hận.

Năm đó Sở Du si mê Diệp Lan đến c.h.ế.t đi sống lại, Sở Bách Lý không phải là không khuyên can, cuối cùng vẫn không lay chuyển được ông ta, đích thân đến nhà họ Diệp cầu hôn.

Là người cùng dòng chính, ông chỉ liếc mắt đã nhận ra vấn đề trong nội dung giao ước này nhưng vì tư tâm, Sở Bách Lý đã chọn cách im lặng. Nhưng im lặng không có nghĩa là ông không sai, sau khi Diệp Lan phát điên, lương tâm Sở Bách Lý cũng cắn rứt.

"Mẹ sống ở nhà họ Sở như thế nào, con hiểu rõ nhất, người cũng không phải không biết. Nếu không phải vì bà ấy còn nhớ đến đứa con trai là con, không muốn con mất mẹ từ nhỏ thì bà ấy đã sớm tìm đến cái c.h.ế.t rồi."

Vai của Sở Bách Lý như hai ngọn núi sụp đổ, không còn gánh nổi nỗi áy náy đầy mình, thở dài một tiếng.

"Tháng sau con tốt nghiệp, sau này vào quân đội có lẽ cả năm mới về nhà được một lần, không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ mẹ được. Con không yên tâm để bà ấy tiếp tục ở lại nhà họ Sở, bị những người phụ nữ muốn lên chức dùng mọi thủ đoạn hãm hại, vì vậy con phải nhanh chóng tìm cho bà ấy một nơi nương tựa tốt."

Chuong 534:

"Tổ tiên, người có thực sự cho rằng Xá lợi Đan Tâm của gia chủ đời đầu là do Ninh Vũ phá hủy không?"

"Ta..."

Sở Bách Lý không tin nhưng nếu không phải Ninh Vũ thì thân phận của hung thủ thực sự chắc chắn sẽ khiến cả gia tộc Sở hổ thẹn, Sở Bách Lý không dám nghĩ sâu.

"Đáng tiếc là con không tìm được bằng chứng để rửa sạch oan khuất cho Ninh Vũ, chỉ có thể dùng cách này để chuộc ông ấy ra, đưa mẹ đi thật xa."

"Vân Dật——!"

Sở Vân Dật giơ tay ngăn cản sự khuyên nhủ của Sở Bách Lý.

"Tổ tiên, xin người nể mặt con, tha cho mẹ con một con đường sống. Con quỳ tạ đại ân của tổ tiên."

Nói đến nước này rồi, Sở Bách Lý còn có thể từ chối sao? Ông vung tay áo, một luồng gió mạnh nâng đỡ đầu gối của Sở Vân Dật, đỡ anh đứng dậy.

"Được rồi, tổ tiên chiều theo con, đi cầu xin đại trưởng lão, có thành công hay không thì ta không đảm bảo."

"Đa tạ tổ tiên thành toàn!"

Rời khỏi nơi ở của Sở Bách Lý, Sở Vân Dật lại đến tàng thư các, cho dù không có lệnh bài của Sở Huy thì cấm chế của khu vực không được mở cũng như không có gì trước mắt anh, không tốn chút sức lực nào đã tìm thấy Ninh Vũ.

Kể từ khi gặp Lê Tinh, Ninh Vũ đã thay đổi hình tượng luộm thuộm trước đây, cắt bỏ mái tóc bẩn thỉu, cạo râu tắm rửa, thay một chiếc áo choàng màu xám sạch sẽ.

Cuộc sống khổ sở hơn mười năm không thể tránh khỏi để lại dấu vết thời gian trên khuôn mặt ông ấy nhưng đường nét lông mày vẫn là vẻ anh tuấn như xưa.

Sự xuất hiện của Sở Vân Dật khiến Ninh Vũ có chút bối rối và xấu hổ. Ninh Vũ hiểu rằng, mối tình đau khổ này đã khiến cả ba người đều bị thương tích đầy mình nhưng người vô tội nhất chính là Sở Vân Dật.

Ninh Vũ hận Sở Du, hận tất cả những người nhà họ Sở nhưng chỉ có Sở Vân Dật là ông ấy mang một nỗi áy náy sâu sắc.

Ninh Vũ cảm thấy Sở Vân Dật cũng nên hận mình, nếu không có ông ấy thì cho dù Diệp Lan không yêu Sở Du thì mối quan hệ vợ chồng cũng sẽ không căng thẳng đến vậy, tuổi thơ của Sở Vân Dật sẽ hạnh phúc hơn.

"Thiếu gia nhà họ Sở, anh, anh đến đây làm gì?" Sở Vân Dật không nói gì, ánh mắt đảo một vòng trên người Ninh Vũ, rồi lại nhìn vào mặt ông ấy, mang theo sự đánh giá không che giấu.

"Thiếu gia Sở có tài liệu gì cần tìm không, tôi giúp anh?"

Sở Vân Dật lạnh lùng nói: "Tôi tìm ông."

"Tìm tôi?"

Sở Vân Dật lấy ra một cuộn giấy cổ, ném vào lòng Ninh Vũ. Ninh Vũ mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Đây, đây là—"

"Bản gốc hôn ước giữa mẹ và gia chủ nhà họ Sở, ông cất kỹ đi."

Ninh Vũ kinh ngạc: "Sao lại đưa cho tôi?"

"Trên hôn ước ghi rõ ràng, sau khi Diệp Lan sinh cho Sở Du hai người thừa kế mắt đen thì quan hệ hôn nhân của hai người sẽ chấm dứt ngay lập tức, từ đó nam cưới nữ gả không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Ninh Vũ mặt không cảm xúc gật đầu, ông ấy biết điều này.

Năm đó khi Diệp Lan khóc lóc tìm ông ấy nói chia tay, ông ấy đã biết nội dung bản giao ước này rồi.

Ông ấy chỉ hận thế lực gia tộc mình yếu kém, không thể thay thế Sở Du, không thể giúp đỡ Diệp Lan và nhà họ Diệp đủ nhiều. Nhưng Ninh Vũ nguyện ý chờ, chờ đến khi Diệp Lan ly hôn với Sở Du, ông ấy sẽ lập tức đến nhà họ Diệp cầu hôn, cùng Diệp Lan sống hạnh phúc trọn đời.

Nhưng Sở Du là một kẻ đạo đức giả, sau khi kết hôn nhiều lần ngoại tình, bạo hành gia đình, cuộc sống của Diệp Lan có thể dùng từ sống dở c.h.ế.t dở để hình dung. Ninh Vũ biết được sự thật, đau lòng không chịu nổi, len vào nhà họ Sở định đưa bà ấy đi, từ đó mới gây ra đại họa.

Hôn thư gợi lại những ký ức đau khổ của Ninh Vũ, nào ngờ những lời tiếp theo của Sở Vân Dật lại khiến ông ấy thấy như bị sét đánh.

"Nhà họ Sở có một gen trội cực kỳ ổn định, chỉ truyền giữa những người con cháu dòng chính, những hậu duệ nhà họ Sở sở hữu gen này đều có đôi mắt tím. Mẹ và Sở Du căn bản không thể sinh ra con mắt đen, điều ghi trong hôn thư là điều khoản giả dối. Ông có thể dùng nó để kháng cáo, một khi có bằng chứng xác thực, mẹ tôi có thể khôi phục thân phận tự do."

Loading...