Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:44:00
Lượt xem: 17
Đừng nói đến Lê Tinh, ngay cả Triệu Nhất và Trịnh Kỳ cũng lập tức nhận ra có vấn đề ở đây.
Lê Tinh: "Bây giờ hắn ở đâu?"
//Khu đèn đỏ thành Cửu Nguyên, tiệm mát-xa Lâm Lâm.//
Lê Tinh ra hiệu cho Triệu Nhất, hắn gật đầu, cười nham hiểm rồi đi ra ngoài.
Sự tồn tại của cảng dịch chuyển khiến việc đi lại giữa các thành phố trở nên vô cùng thuận tiện và nhanh chóng. Nửa giờ sau, Triệu Nhất đã xách Chu Chí đang bất tỉnh trở về.
Để phòng ngừa hắn ta bỏ trốn, Trịnh Kỳ đã đeo còng trọng lực ba lần vào cổ tay, mắt cá chân của Chu Chí, trên còng có phù trận giam cầm Nguyên Linh, vừa không sợ hắn ta vùng vẫy phản kháng, vừa có thể ngăn hắn ta liều mạng tự bạo Nguyên Linh.
Đợi đến khi trói Chu Chí vào ghế thẩm vấn, Trịnh Kỳ mới tạt một xô nước đánh thức hắn ta.
"Hí——!" Vết thương trên đầu gặp nước lại chảy máu, theo khuôn mặt tái nhợt của Chu Chí nhỏ xuống sàn tàu của khoang thẩm vấn. Cảm nhận được tứ chỉ bị còng trọng lực giam cầm chặt chẽ, ánh mắt Chu Chí rõ ràng hoảng loạn.
DTV
"Các người là ai! Tấn công vệ sĩ thành chủ, bắt cóc người, giam giữ trái phép, tội nào cũng là trọng tội, các người sống đủ rồi sao? Mau thả tôi ra一一
Chu Chí tức giận nhìn từng người trong phòng, khi nhìn thấy Lê Tinh, hắn ta rõ ràng sửng sốt một chút.
"Lê Tinh?"
Lê Tinh gật đầu, biểu cảm như gặp lại bạn cũ rất thoải mái.
"Lê Tinh! Bắt cóc công dân liên bang là trọng tội, một khi sự việc bại lộ, tiền đồ của cô sẽ bị hủy hoại!"
Lê Tinh cười khẽ: "Nếu vậy, càng không thể thả anh đi."
Chu Chí sửng sốt, vội vàng nói: "Đừng! Nể tình cô còn là học sinh, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của cô. Chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Lê Tinh gật đầu: "Được thôi nhưng trước khi thả anh đi, tôi muốn anh gặp một người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-477.html.]
Vừa dứt lời, Giang Tú Huệ đã đi vào, tức giận trừng mắt nhìn Chu Chí.
Chu Chí tỏ ra rất bình tĩnh nhưng Lê Tinh nghe thấy tim hắn ta đập rất nhanh, rõ ràng là đã nhận ra Giang Tú Huệ. Xem ra bọn họ không tìm nhầm người! Giang Tú Huệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhện, lâu rồi không gặp!"
Chu Chí giả vờ không hiểu: "Nhện kiến gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì."
Giang Tú Huệ tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Chu Chí, tát hắn ta một cái thật mạnh: "Đây là thay anh trai tôi đánh anh, đồ g.i.ế.c người!"
Trịnh Kỳ vội vàng tiến lại, kéo Giang Tú Huệ sang một bên.
Giang Tú Huệ dùng hết sức đánh một cái tát, Chu Chí bị đánh đến mức phun ra một ngụm máu, răng hàm cũng lung lay.
Chu Chí tức giận xấu hổ: "Lê Tinh, cô xong đời rồi! Tôi sẽ kiện cô tội giam giữ trái phép, hành hung người khác! Cô chờ mà ăn met đi!"
Thái độ ngông cuồng của Chu Chí đã chọc giận Triệu Nhất, hắn thành thạo lấy dụng cụ tra tấn từ ngăn kéo gấp, chuẩn bị hành động.
"Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào là hành hung người khác!"
Chu Chí bị thứ mà Triệu Nhất lấy ra dọa sợ, hét lớn:
"Các người không được dùng hình với tôi! Trên người tôi có thiết bị báo động, chỉ cần huyết áp, nhịp tim của tôi có biến động lớn, bộ não trung tâm của phủ thành chủ sẽ nhận được tin, tự động định vị, phái người đến cứu. Đến lúc đó đừng hòng ai trong các người chạy thoát!"
Động tác của Triệu Nhất dừng lại, quay sang nhìn Trịnh Kỳ: "Có thứ này thật sao?"
Trịnh Kỳ gật đầu: "Thật sự có."
Triệu Nhất tức giận đập bàn: "Vậy tại sao chúng ta không làm một cái giống vậy?”
Chết tiệt! Lại không phải thiếu tiền! Có thứ này trên người, bọn họ cũng không cần phải đi khắp nơi tìm Dương Châu, lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Trịnh Kỳ dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn im miệng, không biết thì đừng hỏi bừa.
Chức năng của thiết bị báo động càng toàn diện thì càng dễ bị người khác truy ngược lại vị trí của bộ não trung tâm. Phủ thành chủ ở ngoài sáng không sợ gì cả nhưng sào huyệt của Quân tự do bọn họ thì sợ bị bại lộ.