----
Suốt dọc đường, cả hai đều chuyện nhiều, nhưng bầu khí xung quanh giữa hai thoải mái và dễ chịu, cho dù chuyện cũng khiến khác cảm thấy khó xử.
Thẩm Uyển cúi đến bên cạnh , chăm chú cúi đầu bóc hạt sen cho cô, cẩn thận lấy tâm sen đắng , bóc một nắm nhỏ đặt tay cô, hiệu bảo cô nếm thử.
Hạt sen tươi ăn cảm giác giòn, hương vị ngọt thơm riêng biệt, ngon.
Sau khi ăn xong, trong miệng ngập tràn mùi thơm tươi mát của hạt sen, Thẩm Uyển , trong lòng đột nhiên xao động:
“Em hỏi một chuyện, ?”
Tô Yến Thành ngẩng đầu lên, tỏ vẻ đang lắng .
“Anh kế hoạch gì cho ?”
Cô đang nhắc đến chuyện khi hai đính hôn, Thẩm Uyển vẫn chuyện rõ ràng với .
“Có.” Tô Yến Thành trực tiếp trả lời cô, chút do dự.
Nói xong, cô :
“Uyển Uyển, từ khi ở bên em, lên kế hoạch cho tương lai của chúng .”
“Mặc dù bây giờ chúng mới chỉ đính hôn, nhưng khỏi nghĩ đến tương lai của chúng . Uyển Uyển, em đang lo lắng chuyện gì.
Mặc dù vẫn thống nhất chuyện kết hôn, nhưng một vài chuyện suy nghĩ cả .”
“Có lẽ bao lâu nữa sẽ trụ sở.”
Anh , dừng một lúc mới tiếp:
“Cho dù em ở Bắc Thành cùng , cũng sẽ ép buộc em.
Dù em quyết định thế nào, chuyện đều theo ý của em cả.”
Thẩm Uyển đồng ý với những gì đến chuyện kết hôn , hỏi :
“Không chỉ vấn đề tòng quân, mà nếu, em ngay cả khi kết hôn, em cũng con sớm thì ?”
Tô Yến Thành cũng cần suy nghĩ nhiều, với cô suy nghĩ của :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-my-nhan-o-nhung-nam-60/chuong-112.html.]
“Anh cũng ý kiến gì về chuyện , nếu em sinh con thì chúng cũng thể sinh con.”
Trước đây từng nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, cũng ham sinh con mãnh liệt gì cả, nhưng khi gặp Thẩm Uyển, thể ở bên cô, mãn nguyện, thậm chí trong lòng , sự tồn tại của Thẩm Uyển còn quan trọng hơn chuyện con cái.
“Nếu nhà giục thì ?”
Chuyện thể, hết với độ tuổi của , bà Tô thể vội , lẽ nhà họ Tô đang nghĩ cách ấn định ngày cưới càng sớm càng để hai nhanh chóng kết hôn và sinh con.
Tô Yến Thành mỉm :
“Em cần lo lắng chuyện , ai thể quản lý cuộc sống của , nếu gia đình thúc giục thì cứ để giải quyết.”
Thẩm Uyển cảm thấy tất cả chuyện đều là sự thật, nhưng cô khỏi hỏi :
“Anh thật sự em tòng quân ?”
Lần , Tô Yến Thành trả lời cô ngay, mà chỉ nắm tay cô, nghiêm túc :
“Đương nhiên, cũng tâm tư của riêng , nhưng em những chuyện em hơn. Cho dù em gả cho , em vẫn sẽ là chính , thể ở phía , chỗ dựa cho em, chứ trở thành trở ngại của em.”
Những lời thành công chạm trái tim của Thẩm Uyển, cô khỏi chủ động nắm lấy tay , nhẹ giọng :
“Anh Yến Thành, thế? Sao em ở bên sớm hơn chứ?”
Tô Yến Thành câu vô tình của cô trêu, trái tim ngừng run rẩy, cổ tay dùng sức, trực tiếp ôm cô lòng, cho đến khi cánh tay đầy ắp, vẫn chút bất mãn.
Đôi tay to lớn ôm lấy khuôn mặt của cô, Tô Yến Thành nghiêng gần cô, hỏi:
“Uyển Uyển, ?”
Nói như tay ôm chặt lấy eo cô, cho cô cơ hội rút lui.
Thẩm Uyển cụp mắt xuống, gì, hàng lông mi cong dày run lên, giống như đang căng thẳng, vô thức vươn đầu lưỡi l.i.ế.m liếm môi .
Lý trí đè nén của Tô Yến Thành tan vỡ, cúi đầu chạm môi cô.
Sự đụng chạm mềm mại khiến say đắm ngay từ đầu tiên, khỏi nhiều hơn nữa, đầu lưỡi cạy mở đôi môi đỏ của cô , xâm lược vị ngọt mà mong từ lâu, thở đặc trưng của cô trộn lẫn với một chút hương thơm của hạt sen.
Nụ hôn khiến cả hai đều say mê.
Khoảnh khắc cúi đầu xuống, Thẩm Uyển mở mắt , ánh mắt cô rơi khuôn mặt trai của đang càng ngày càng gần, tim cô đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi đầu óc dần dần trống rỗng.