Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 97+98
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:53:39
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 97:
Theo lý mà , trong một buổi tiệc thế , việc phân biệt đối xử rõ ràng như là thất lễ.
Dẫu cho Khương Dư Dư là thủ khoa kỳ thi đại học nhưng nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay vẫn là cả bốn đứa trẻ.
Tuy nhiên, bà Tống cũng thẳng thắn, dịu dàng giải thích: "Các cháu đừng để bụng, quà tặng cho Dư Dư khác biệt chủ yếu là để cảm ơn con bé chữa khỏi bệnh cho con gái chú dì."
Trước mặt bao nhiêu quan khách, bà Tống đương nhiên thể rằng con gái khác tráo mất trí tuệ, chỉ thể dùng cách "chữa bệnh" để giải thích.
"Dư Dư bỏ ít công sức vì Tiểu Lê nhà dì, nhưng con bé nhất quyết chịu nhận bất kỳ khoản thù lao nào. Vậy nên nhân dịp , dì mới mượn hoa dâng Phật."
Vài câu giải thích rõ ràng lý do vì tặng đồng hồ phiên bản giới hạn cho Khương Dư Dư, khiến ai cũng thể bắt bẻ điều gì.
Kể cả nhà họ Khương lúc cũng còn cảm thấy việc mấy đứa trẻ đối xử khác biệt là điều bất công.
Bởi vì chuyện nhà họ Tống thực sự là nhờ Khương Dư Dư giúp hòa giải mối quan hệ giữa hai nhà.
Trước đó, Khương Dư Dư miễn bộ chi phí lễ cho nhà họ Tống nhân danh nhà họ Khương, nhờ mà nhà họ Tống bất kỳ lời oán trách nào đối với nhà họ.
Thế nhưng, chuyện Khương Vũ Thành và nhà họ Khương đều hề .
Mãi đến khi Tống Vĩnh Minh đích gọi điện cho Khương Vũ Thành kể , bọn họ mới Khương Dư Dư dùng một triệu tệ tiền tiêu vặt và khoản bồi thường mà Khương Vũ Thành đưa cho rằng đó là thù lao của tay , qua đó giúp duy trì quan hệ giữa hai nhà.
Vì , đó Khương Vũ Thành chuyển thêm một triệu tệ cho Khương Dư Dư để bù đắp cho cô, thậm chí còn đặc biệt báo chuyện trong gia đình để cùng .
Lúc đó, mới nhận , dù chính giúp việc của nhà họ Khương là khiến con gái nhà họ Tống ngốc nghếch suốt tám năm trời, nhà họ Tống vẫn sẵn sàng tiếp tục qua với nhà họ Khương, tất cả đều nhờ Khương Dư Dư.
Chỉ tính riêng chuyện thôi, kể cả Khương Hãn Khương Trừng vốn luôn khó chịu với Khương Dư Dư cũng thể lời nào.
Người nhà họ Khương ít nhất vẫn phân biệt trái.
Bây giờ bà chủ nhà họ Tống rõ chuyện mặt , sự khó chịu ban nãy trong lòng Khương Hãn cũng chỉ thể tan biến theo gió.
Mà thực , bà Tống chủ động nhắc đến chuyện cũng là mục đích riêng.
Vợ chồng nhà họ Tống hôm nay đến muộn, nhưng họ thấy những cuộc thảo luận mạng về việc đại biểu thành phố trong poster của học viện Đạo giáo.
Họ đoán rằng đêm nay chắc chắn sẽ lấy việc Khương Dư Dư từ bỏ đại học Kinh Thành và Hoa Hạ để theo học học viện Đạo giáo đề tài châm chọc cô bé.
Còn điều mà bọn họ chính là chứng minh cho thấy Khương Dư Dư lựa chọn ngôi trường đó là lý do.
Bởi vì cô bé thực sự bản lĩnh!
Cứ như để tin tưởng Khương Dư Dư hơn nữa, bà Tống bỗng nhiên nở nụ , cất giọng: "Hôm nay là một ngày vui thế , Tiểu Lê nhà dì cũng chúc mừng chị gái một chút. Tiểu Lê, đây nào."
Nghe gọi đến tên, Tiểu Lê ngoan ngoãn bước lên phía , đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy sự yêu thích dành cho Khương Dư Dư.
Cô bé cất giọng, giọng trong trẻo ngọt ngào: "Chị ơi, em chuẩn một bản nhạc, em đàn tặng chị ạ?"
Giọng trong veo, dù vẫn mang theo nét trẻ con phù hợp với độ tuổi hiện tại của cô bé, nhưng tuyệt nhiên còn vẻ ngốc nghếch .
Hơn nữa...
Cô bé còn đàn một bản nhạc?
Người tâm thần... liệu đàn piano ?
Câu trả lời chắc chắn là .
Những vị khách xung quanh đều dám tin, ánh mắt về phía cô bé Tống Vũ Lê mang theo vài phần dò xét.
Thế nhưng, mặc kệ bọn họ đ.á.n.h giá , cô gái nhỏ mặt vẫn giữ nguyên ánh mắt trong sáng và nét ngây thơ phù hợp với tuổi tác của .
Vậy thì, rốt cuộc cô bé khỏi hẳn ?
Đây là câu hỏi lớn trong lòng tất cả khách mời mặt tại đây, cho đến khi...
Ông cụ nhà họ Khương cho mang đàn piano .
Trước bao nhiêu ánh mắt chăm chú, Tống Vũ Lê ung dung xuống cây đàn piano, lập tức tỏa một khí chất khác hẳn.
Cô bé nâng tay lên...
Những âm điệu du dương, linh hoạt của bản nhạc piano liền vang lên từ những ngón tay cô bé...
Những đứa trẻ nuôi dạy trong gia đình danh gia vọng tộc, dù chỉ mới tám tuổi, cũng thành thạo ngoại ngữ và một vài bộ môn nghệ thuật như piano từ nhỏ.
Hiện tại, dù tâm lý của Tống Vũ Lê chỉ mới ở độ tuổi tám, nhưng việc đ.á.n.h một bản nhạc piano trôi chảy là vấn đề.
Mãi đến khi giai điệu piano vang lên trong sảnh tiệc, tất cả mới giật nhận : Cô bé nhà họ Tống , thực sự còn ngốc nghếch như nữa.
Dù trong ánh mắt vẫn còn nét ngây thơ của trẻ nhỏ, nhưng cô bé rõ ràng còn khờ khạo.
Khi bản nhạc kết thúc, cô bé nhã nhặn nâng váy chào khách theo đúng lễ nghi, đó vui vẻ chạy đến bên cạnh Khương Dư Dư, dáng vẻ hoạt bát như một chú bướm nhỏ.
"Chị ơi, em đàn ?"
Khương Dư Dư đối với trẻ con luôn khá khoan dung, liền khẽ gật đầu, khen ngợi: "Cũng khá lắm."
đúng hai nốt.
cô bé mới hồi phục, thể nhanh chóng nhớ những gì học tám năm là khá .
Cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cũng quá khắt khe với những chi tiết .
Cũng chính nhờ khoảnh khắc tương tác giữa hai , các vị khách xung quanh như chợt bừng tỉnh.
Giờ phút , bọn họ mới ý thức ...
Chuyện Khương Dư Dư chữa khỏi cho Tống Vũ Lê... là thật!
Trong chốc lát, ánh mắt của các vị khách về phía Khương Dư Dư càng thêm nhiệt tình.
Xem , nhà họ Khương về ... sắp một nhân vật đáng gờm .
Lộ Tuyết Khê ngờ rằng còn kịp lấy chuyện Tống Vũ Lê chủ đề thì bên nhà họ Tống sốt sắng giúp Khương Dư Dư lấy danh tiếng .
Cô thật sự hiểu nổi, chỉ là chữa khỏi bệnh cho con gái thôi mà, mà hai vợ chồng nhà họ Tống sức lấy lòng một cô gái mười tám tuổi đến mức , sợ chê ?
dù thế nào nữa, những kẻ đó còn lên giọng châm chọc lúc cũng dám hó hé gì nữa.
Khương Dư Dư thấy giúp mặt, cũng lười so đo với mấy kẻ chuyên giở trò bóng gió .
đúng là cô cảm thấy bữa tiệc bắt đầu nhàm chán .
Có lẽ lúc nãy nhắc đến chứng ám ảnh cưỡng chế nên cô vô tình đụng đến một nhân vật nào đó...
Điện thoại trong túi xách của cô rung nhẹ một cái.
Mở xem, quả nhiên là Chử Bắc Hạc.
Từ khi kết bạn, đến giờ hai chỉ mới nhắn đúng mấy câu:
[Khương Dư Dư: Anh Chử, tối nay mấy giờ về?]
[Boss vàng kim: Đi công tác, mai về. ]
[Khương Dư Dư: Tốt , thể thức đêm vẽ bùa . ]
Khương Dư Dư còn đang thắc mắc vì vị boss chủ động nhắn tin cho , cô mở tin nhắn nhận xem thì thấy ngay một bức ảnh.
Một con cáo béo ú xách lên, đôi mắt nhỏ như quả nho vẫn chằm chằm về phía một nào đó phát ánh sáng vàng kim.
Đi kèm với bức ảnh là dòng tin nhắn ngắn gọn của boss: "Đến đón nó."
Khương Dư Dư: ...
Cáo nhà cô trốn ngoài tìm trai !
Không chần chừ nữa, Khương Dư Dư mượn cớ ngoài để lập tức rời khỏi bữa tiệc và thẳng đến biệt thự nhà họ Chử.
ngờ, bước khỏi đại sảnh, cô thấy một giọng nên xuất hiện ở đây: "Dư Dư."
Chương 98:
Khương Dư Dư đầu thì thấy Bùi Viễn Trình đang cách đó xa.
Trên tay cầm một chiếc túi, dáng vẻ quý công t.ử trong bộ lễ phục vô cùng nhã nhặn, hiển nhiên cũng đến dự buổi tiệc tối nay.
"Nếu đến dự tiệc thì cứ thẳng trong là ."
Tuy rõ với , nhưng Khương Dư Dư cũng lý do gì để cấm đến tham gia tiệc của nhà họ Khương.
Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay chỉ cô là nhân vật chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-9798.html.]
Dứt lời, cô nhấc chân định tiếp tục rời .
ngay lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên lưng, cô đầu .
Cô thấy Bùi Viễn Trình đang đuổi theo , miệng còn quên giải thích: "Anh đến là để tìm em."
Khương Dư Dư nhướng mày , gì.
Lần , Bùi Viễn Trình còn dùng ánh mắt kiểu "Em cứ thừa nhận là thích " để cô nữa, mà nét mặt cũng bình thường hơn.
Lúc , thấy Khương Dư Dư sang, chút ngượng ngùng: "Cảm ơn em giúp gặp bà nội. Trước đây là hiểu lầm em."
Khương Dư Dư gật đầu với .
Ý rõ ràng, thế là .
Thế nhưng, khi cô nghĩ rằng cuối cùng cũng thể cắt đứt mối họa thì Bùi Viễn Trình tiếp: "Anh em từng thích , nhưng lẽ... thực sự thích em . Em cứ yên tâm, chia tay với Quan Nhị Nhị. Lần , đến lượt tâm ý theo đuổi em..."
Khương Dư Dư: ...
Là do cô đ.á.n.h giá quá cao trí não của Bùi Viễn Trình ?
Người chắc chắn là hiểu tiếng .
" tưởng khi rõ, sẽ giữ cách với , thậm chí xem như quen nữa. bây giờ xuất hiện ở đây, còn mấy lời khiến phát ngán ... Xem quyết tâm buông tha ."
Khương Dư Dư mặt cảm xúc Bùi Viễn Trình mặt, trong giọng mang theo một chút lạnh lùng.
Bùi Viễn Trình cau mày, cảm thấy cách cô phần nghiêm trọng quá mức.
Anh chỉ là thích cô, theo đuổi cô thôi.
Sao thành buông tha chứ?
Bỏ qua chuyện đây, chẳng lẽ ngay cả quyền theo đuổi một cô gái cũng ?
Bùi Viễn Trình cảm thấy cô hiểu lầm .
"Dư Dư, ý quấn lấy em, nhưng em cũng thể ngay cả cơ hội theo đuổi em cũng cho , đúng ?"
Anh với giọng điệu bất đắc dĩ, cố gắng hạ thấp tư thái của .
Khương Dư Dư cạn kiệt kiên nhẫn với .
" thích nhắc lý lẽ nhiều ."
Vừa , cô lấy từ túi xách một lá bùa nhỏ bằng đầu ngón tay.
Không giống với những lá bùa màu vàng mà cô thường dùng, lá bùa nhỏ màu xám.
Chỉ thấy cô dùng hai ngón tay trắng nõn khẽ kẹp lấy lá bùa nhỏ , đầu ngón tay hồng hồng, qua vô cùng mắt.
hiểu , Bùi Viễn Trình cảm thấy hoảng sợ.
Khương Dư Dư chỉ lạnh nhạt liếc một cái, giọng thản nhiên: "Anh quyết tâm như , từ chối rõ ràng cũng vô ích. Vậy thì... hãy tự cảm nhận ."
Vừa dứt lời, cô vung tay lên...
Lá bùa nhỏ xíu đầu ngón tay lập tức bay thẳng về phía mặt Bùi Viễn Trình!
Bùi Viễn Trình giật b.ắ.n .
Anh từng tận mắt chứng kiến cô vung tay triệu hồi hồn phách của bà nội nên theo phản xạ lập tức giơ tay ôm đầu, cố gắng né tránh!
Thế nhưng...
Lá bùa nhỏ bay đến mặt , đột nhiên biến mất giữa trung.
Bùi Viễn Trình sững sờ.
Còn kịp phản ứng , thì Khương Dư Dư từ lúc nào vòng qua , bước thẳng khỏi cửa nhà họ Khương.
Bùi Viễn Trình theo phản xạ đưa tay sờ lên , quanh bốn phía, xác nhận bản và xung quanh đều gì khác lạ, lúc mới thở phào một thật dài.
Xem ... Dư Dư chỉ đang dọa thôi.
Anh ngay mà, cô sẽ tùy tiện tay với .
Bùi Viễn Trình khẽ bật , trong nụ mang theo chút bất đắc dĩ lẫn cưng chiều.
Mà lúc , Khương Dư Dư bước khỏi cửa xa, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh từ sống lưng truyền thẳng lên, khiến cô nổi cả da gà.
lúc đó, một luồng ánh sáng vàng kim chói lọi bất ngờ lóe lên từ một bên.
Cô đầu , thấy Chử Bắc Hạc đang cách đó xa, bên chân còn một con cáo béo ngoan ngoãn xổm xuống.
Một một cáo cứ thế lẳng lặng cô.
Khương Dư Dư chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là: Không là... boss thấy bộ chứ?
Không vì , lúc Khương Dư Dư chút chột .
vì hai hôn ước do sư phụ định sẵn.
Dù đây là vị hôn phu mà sư phụ chọn cho cô, nhưng cô thừa nhận, Chử Bắc Hạc cũng ý nghĩa thực sự của dấu ấn đó nên cô tự nhiên xem như chuyện từng tồn tại.
Cái cô chột hơn cả chính là cô tay với Bùi Viễn Trình.
Thông thường, cô sẽ sử dụng thuật pháp huyền môn lên bình thường.
Lần dùng bùa thật lên Bạch Thục Cầm chính là đầu tiên.
Lần , đến lượt Bùi Viễn Trình.
Không còn cách nào khác.
So với lý lẽ, cô thích để thực tế khiến đối phương câm miệng hơn.
May mắn , Chử Bắc Hạc vẻ thấy chuyện .
Chỉ thấy khẽ nâng tay, chỉ con cáo béo nhỏ đang ngay ngắn bên chân , bộ dáng nghiêm túc như một chú ch.ó quân đội, : "Cáo nhà cô, đem trả đây."
Khương Dư Dư chút ngượng ngùng, dù gì thì đây đầu tiên cáo nhỏ nhà cô chạy đến nhà họ Chử.
Không chỉ cáo nhỏ thích đến gần , bé nhân sâm cũng thích đến gần .
Thậm chí, linh khí trong tụ linh trận của cô cũng liên tục tràn về phía , đến mức cô thường xuyên xác nhận hành tung của đối phương, để tránh giờ giấc trùng .
Khương Dư Dư vốn thích phiền khác.
cô phiền boss Chử ít .
" đang định qua đón nó về."
Cô , dừng một chút, bổ sung: "Sau sẽ quản chặt chúng, để chúng phiền nữa."
Chử Bắc Hạc nhiều biểu cảm mặt, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khương Dư Dư dường như chợt nghĩ điều gì, : "Còn một tháng rưỡi nữa nhập học. Đến lúc đó sẽ cần xác nhận thời gian và địa điểm với với nữa."
Nghe đến đây, Chử Bắc Hạc dường như nhếch mày.
Anh im lặng một lát, đó lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, đưa cho cô.
"Hôm nay rảnh đến dự tiệc cảm ơn thầy của nhà họ Khương, cái xem như quà nhập học cho cô."
Hôm nay vốn định về sớm như , ngay cả quà tặng cho mấy khác của nhà họ Khương cũng nhờ khác mang đến .
Chỉ là...
Nghĩ đến giữa và cô dù cũng một tầng quan hệ định mệnh.
Dù thừa nhận, nhưng dấu ấn vẫn lòng bàn tay .
Chử Bắc Hạc cảm thấy vẫn nên thể hiện một chút tấm lòng.
Đặc biệt là cô sắp bước cánh cửa đại học, một sự kiện quan trọng như thế .
Khương Dư Dư chút bất ngờ khi boss Chử tặng cô quà nhập học, nhưng vẫn lịch sự nhận lấy, mở xem...
Bên trong là một chiếc trâm cài áo hình cửu vĩ hồ.
Thiết kế nhỏ nhắn, tinh xảo, dễ dàng khiến liên tưởng đến hồ ly chín đuôi.
Đặc biệt, đầu mỗi chiếc đuôi đều khảm kim cương, trông tinh tế độc đáo.
Khương Dư Dư vô thức từ trâm cài áo sang cáo nhỏ bên chân Chử Bắc Hạc.
Đáng tiếc là...
Cáo nhà cô chỉ là một con cáo cưng bình thường.
Không cửu vĩ hồ.
"Cảm ơn Chử, ."
Cô cẩn thận cất chiếc hộp túi xách, hỏi : "Tiệc cảm ơn thầy mới bắt đầu, Chử trong ?"
Chử Bắc Hạc chỉ định đưa quà nhập học cho cô, gặp cô ngay bên ngoài nên tất nhiên nữa.
Anh trả lời, nhưng thái độ quá rõ ràng.