Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 81+82
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:53:31
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 81:
"Đại, đại sư Khương, chứ?"
Dù vẻ , nhưng Lâm Nhị Nhị vẫn nhịn mà hỏi một câu.
Khương Dư Dư chỉ chằm chằm món đồ trong tay hai họ, đôi mắt híp , nét .
"Không ."
Cô liếc hai đất, thêm: "Đừng lo, cảnh sát chắc sắp đến ."
Vừa dứt lời, quả nhiên hai cảnh sát từ lầu lên, thấy tình cảnh ở lối cầu thang, họ đều sững sờ.
"Ai báo án vì đe dọa và hành hung?"
Khương Dư Dư chỉ hai kẻ sõng soài đất, thể cử động: "Bọn họ."
"Chú cảnh sát ơi... Cứu , cứu ..."
Hai tên côn đồ dù rạp xuống đất nhưng vẫn còn tỉnh táo. Khuôn mặt bọn chúng tràn đầy hoảng sợ, miệng ngừng kêu la: "Cô gái yêu thuật! Cô đè chúng xuống, chú cảnh sát ơi cứu mạng..."
Quả nhiên, bất kể tuổi tác nghề nghiệp, cứ gặp cảnh sát là gọi "chú".
Hai viên cảnh sát trẻ thì tỏ vẻ chán ghét.
Xét về tuổi tác, gọi các là "chú" thì khi còn hợp lý hơn đấy.
Dù , họ vẫn bước tới: "Đừng ầm lên nữa, dậy , theo chúng về đồn lấy lời khai."
Hai tên côn đồ suýt .
"Không , chúng dậy nổi mà! Cô gái dùng tà thuật gì, chúng thực sự nhúc nhích ..."
Nghe , hai viên cảnh sát vô thức sang Khương Dư Dư. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, thuần khiết của cô, hai tên lưu manh mặt mũi hung ác, sắc mặt họ lập tức nghiêm : "Đừng nhảm nữa, dậy mau!"
Vừa , họ cúi xuống định kéo hai kẻ đất dậy.
lúc bàn tay cảnh sát chạm cánh tay hai tên côn đồ, Khương Dư Dư bên cạnh khẽ nhấc ngón tay một cách kín đáo.
Cảm giác áp lực vô hình đè lên lưng hai tên côn đồ lập tức biến mất, khiến chúng cảnh sát kéo dậy một cách dễ dàng.
Hai tên côn đồ còn kịp phản ứng, cảnh sát hừ lạnh một tiếng.
là bịa chuyện.
Bây giờ thì dậy chứ gì?
Không thêm lời nào, họ trực tiếp kéo luôn.
Là báo án và liên quan đến vụ việc, Lâm Nhị Nhị và Khương Dư Dư đương nhiên cũng theo đến đồn cảnh sát.
Ngoài việc kết tội hai tên côn đồ, họ còn tìm kẻ giật dây, để đảm bảo an tuyệt đối cho con nhà họ Lâm.
Khương Dư Dư tự tin rằng cô thể tự xử lý thỏa chuyện, đó báo cho luật sư của nhà họ Khương một tiếng, nhất là kéo cả nhà họ Tần cuộc, tránh để bọn họ gây rắc rối về .
cô ngờ rằng, ngay khi cô theo cảnh sát xuống lầu để đến đồn, tài xế phía lập tức gọi điện cho Khương Hoài.
Tập đoàn Khương Hải.
Khương Vũ Thành, sếp tổng công ty, đang cùng các bộ phận nghiên cứu phát triển xác định tiến độ của dự án sắp tới.
Khương Hoài với tư cách là một trong những phụ trách bộ phận nghiên cứu đang báo cáo công việc.
Đột nhiên, điện thoại bàn reo lên.
Mọi trong phòng họp đều vô thức về phía chiếc điện thoại đó.
Khương Vũ Thành nhíu mày.
Ông ghét nhất là việc mất tập trung khi họp, thế mà ngay cả chuyện cơ bản như để điện thoại ở chế độ im lặng mà Khương Hoài cũng . Dù là con trai , ông cũng răn dạy.
Thế nhưng, áp lực tỏa từ vẻ mặt lạnh lùng của Khương Vũ Thành, Khương Hoài bình tĩnh cầm điện thoại lên, những tắt máy mà còn ngang nhiên mặt .
Sắc mặt Khương Vũ Thành càng thêm khó coi, Khương Vũ Đồng bên cạnh thậm chí chuẩn tinh thần để dập lửa kịp thời.
Chỉ thấy, đôi mắt Khương Hoài vốn ôn hòa, bình thản, khi xong báo cáo từ đầu dây bên bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đào hoa đẽ cũng híp đầy nguy hiểm.
Khương Hoài nhanh chóng cúp máy, lập tức sang Khương Vũ Thành, : "Tổng giám đốc Khương, việc cần xử lý . Hôm nay để giám đốc Trần tiếp tục báo cáo ạ."
Nói xong, ném cây bút laser trong tay cho bên cạnh dậy định rời khỏi phòng họp.
Sắc mặt Khương Vũ Thành lập tức trầm xuống, giọng lạnh lùng quát: "Đứng ! Ai cho con là trong giờ họp?! Trong giờ việc, con..."
Chưa kịp hết lời trách mắng, Khương Hoài chỉ nghiêng đầu, thản nhiên đáp: "Dư Dư đưa đồn cảnh sát , con đón con bé."
Một câu khiến lời dạy dỗ của Khương Vũ Thành lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Chỉ một giây , ông đột ngột bật dậy khỏi ghế, mặt lạnh lùng tuyên bố: "Hôm nay cuộc họp tạm dừng ở đây!"
Sau đó, ông sải bước nhanh về phía Khương Hoài: "Bố với con."
Mọi trong phòng họp: ...
Tất cả vô thức sang Khương Vũ Đồng.
Chỉ thấy vị phó tổng giám đốc cũng lên định , lúc đối diện với ánh mắt của , ông chỉ ho khẽ một tiếng thản nhiên dậy hẳn: "Vậy... giải tán ."...
Bên , Khương Dư Dư tất lấy lời khai, đang đợi Lâm Nhị Nhị và cô thì thấy bên ngoài đồn cảnh sát vang lên tiếng động cơ xe.
Mọi vô thức đầu , chỉ thấy cửa mấy chiếc xe sang dừng .
Cửa xe mở , mấy đàn ông mặc vest, vẻ mặt nghiêm nghị bước xuống, trong đó hai dẫn đầu khí thế đặc biệt áp đảo.
Một đoàn hùng hổ tiến đồn cảnh sát.
Trưởng đồn tiếng động vội chạy , thấy đến thì giật kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Khương, tới đây? Đã xảy chuyện gì ?"
Người đầu chính là Khương Vũ Thành và Khương Hoài, phía họ là cả một đội ngũ luật sư của tập đoàn Khương Hải.
Chỉ trận thế cũng đủ hiểu, nếu để tổng giám đốc tập đoàn Khương Hải đích mặt thì nhất định là một vụ trọng án.
Trưởng đồn cảnh sát lập tức rà soát trong đầu tất cả các vụ án gần đây liên quan đến nhà họ Khương.
... manh mối nào!
"Chúng đến tìm..."
Khương Vũ Thành mở miệng thì bên trong lên một giọng kinh ngạc: "Bố? Anh?"
Ngay cả Khương Dư Dư cũng ngơ ngác.
Khương Vũ Thành thấy cô, ánh mắt lập tức lóe lên, đó nhanh chóng sải bước tiến về phía cô.
Khương Hoài cũng hề chậm hơn, cả hai chỉ vài bước ngay mặt Khương Dư Dư.
"Em chứ?"
"Con bắt nạt chứ?"
Hai đồng thanh hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng hề che giấu.
Tim Khương Dư Dư khẽ mềm , ngoan ngoãn lắc đầu: "Không ạ."
"Rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao con đồn cảnh sát?" Khương Vũ Thành nhịn hỏi.
Trưởng đồn cảnh sát thấy sự quan tâm của hai họ, lập tức hiểu cô gái chắc chắn là nhà họ Khương. Ông bèn đưa mắt hiệu cho một cảnh sát bên cạnh để xác nhận tình hình.
Khương Dư Dư chỉ đáp: "Gặp hai tên côn đồ, con đến đây phối hợp lấy lời khai thôi."
Côn đồ?!
Ánh mắt của Khương Vũ Thành và Khương Hoài lập tức nheo đầy nguy hiểm.
Tên côn đồ nào dám mắt mà gây chuyện với Dư Dư nhà họ?!
Trưởng đồn cảnh sát cũng nghiêm mặt ngay tức khắc.
"Thật quá đáng! Không ngờ trong khu vực quản lý xảy chuyện như . Cô Khương, cô yên tâm, chúng nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc hai tên côn đồ đó."
Nghe , Khương Dư Dư trưởng đồn cảnh sát, : "Nghe ông cũng yên tâm . Dù thì hai đó cũng là do kẻ khác sai khiến, thể sẽ còn tìm cách trả đũa."
Nghe đến đây, sắc mặt Khương Vũ Thành càng trầm xuống.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"
Lúc , một cảnh sát trẻ mang hồ sơ vụ án đến, trưởng đồn lập tức hiệu cho trình bày tình hình.
Cảnh sát trẻ tóm tắt sự việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-8182.html.]
Chuyện bắt nguồn từ việc Lâm Nhị Nhị kiện chủ nhà họ Tần. Để ép cô rút đơn kiện, nhà họ Tần thuê côn đồ đến dọa dẫm, nhưng ngờ Khương Dư Dư vô tình chứng kiến và liên lụy.
Chương 82:
Trưởng đồn cảnh sát đây chính là vụ án bạo lực học đường vị thành niên đang gây xôn xao mạng xã hội dạo gần đây, sắc mặt lập tức khó coi.
Dù thì nạn nhân Lâm Nhị Nhị cũng ở trong khu vực ông phụ trách. Khi sự việc đưa ánh sáng, ông yêu cầu cảnh sát trực ban để mắt đến gia đình cô bé, ngờ nhà họ Tần dám ngang nhiên tìm đến tận nơi đe dọa.
"Nhà họ Tần?"
So với sự bận tâm của trưởng đồn cảnh sát, điều Khương Vũ Thành quan tâm hơn cả chính là việc nhà họ Tần gián tiếp đe dọa con gái ông.
Khương Hoài thì hiểu rõ chuyện của nhà họ Tần và Lâm Nhị Nhị hơn, vì chính là tìm luật sư cho vụ kiện của Lâm Nhị Nhị thông qua Khương Tố và Khương Dư Dư.
Hai bọn họ chủ động giúp đỡ vụ kiện nên Khương Hoài cũng ngăn cản.
Anh vốn nghĩ rằng đội ngũ luật sư của nhà họ Khương , nhà họ Tần ít nhiều gì cũng dè chừng. Không ngờ đối phương hề kiêng nể, thậm chí còn dám thuê côn đồ với ý đồ gây thương tổn đến...
Như thì đừng trách nhà họ Khương bọn họ dùng thế lực chèn ép.
Nhà họ Tần vẫn còn thời gian rảnh để bắt nạt một cô gái nhỏ, lẽ vì họ vẫn còn quá thong dong .
Vậy thì cứ để bọn họ bận rộn lên một chút .
Người nhà họ Tần lẽ ngờ rằng, đám côn đồ mà họ thuê những uy h.i.ế.p ai mà còn khiến một nhân vật tầm cỡ khác mặt. ...
Khương Vũ Thành sẽ xử lý nhà họ Tần thế nào , Khương Dư Dư khi đón Lâm Nhị Nhị thì đưa cô về nhà .
Cô vốn đến đây là để đưa linh hồn của đứa bé đến gặp Lâm Nhị Nhị cuối.
Lâm Nhị Nhị khi mở thiên nhãn tạm thời, thấy bé nhân sâm nhỏ chỉ bằng bàn tay mặt thì sửng sốt.
khi nhận đây chính là đứa bé của mới hình thành, viền mắt cô lập tức đỏ hoe.
Linh hồn bé nhỏ thể chuyện, nhưng nó thể cảm nhận sự kết nối huyết thống m.á.u mủ. Vừa Khương Dư Dư thả , nó lập tức dùng đôi chân ngắn của chạy đến bên Lâm Nhị Nhị, cọ cọ cái đầu nhỏ má .
Khi còn oán khí che lấp, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé lộ rõ vẻ vui mừng.
Lâm Nhị Nhị cẩn thận nâng niu linh hồn bé nhỏ mặt, cảm nhận sự lưu luyến của nó dành cho , nước mắt kìm mà lăn dài.
Cô từng căm ghét sự tồn tại của đứa bé , thậm chí từng mừng thầm khi nó mất . tất cả đều xuất phát từ sự căm hận đối với Tần Hạo.
Còn với đứa bé, trong lòng cô vẫn luôn sự day dứt.
"Dư Dư... cảm ơn . Cảm ơn mang nó đến gặp ."
Khương Dư Dư cô, chỉ : "Nó vốn là một linh hồn chỉnh, vì oán niệm trong tòa nhà trường bỏ hoang nuôi dưỡng nên mới trở thành oán linh. Bây giờ oán niệm tiêu tan, nhưng sự lưu luyến của nó với vẫn còn, nếu đưa nó luân hồi e rằng vẫn khó."
Đây là điều mà Khương Dư Dư nhận khi thấy hình dạng nhân sâm nhỏ bé của nó.
Những linh hồn t.h.a.i nhi bình thường ít nhất cũng hình dạng chỉnh.
nó thì chỉ nhỏ bằng bàn tay, cộng thêm sự quyến luyến với , nếu cưỡng ép đưa nó luân hồi, e rằng sẽ gây phản kháng.
Lâm Nhị Nhị dù cảm xúc phức tạp với đứa bé nhưng vẫn nỡ để nó thể siêu thoát.
"Vậy... đây?"
"Nếu đồng ý thì thể giữ nó bên cạnh hình thức nuôi tiểu quỷ. Chỉ cần đủ sự cúng tế và dẫn dắt, nó ở bên thể sẽ mang may mắn cho trong tương lai."
Nghe , Lâm Nhị Nhị sững sờ.
Linh hồn bé nhỏ như thể hiểu lời cô , lập tức vui vẻ xoay một vòng, đó áp sát Lâm Nhị Nhị đầy hạnh phúc.
Thấy Lâm Nhị Nhị vẫn im lặng, Khương Dư Dư khẽ mím môi, tiếp tục : "Vẫn còn một cách thứ hai, đó là cắt đứt mối quan hệ huyết thống giữa và nó. Chỉ cần buông bỏ sự lưu luyến với , nó sẽ thể thuận lợi đầu thai."
Lại là hai sự lựa chọn.
Chỉ còn xem Lâm Nhị Nhị sẽ chọn điều gì.
Lâm Nhị Nhị liền khẽ cúi mắt, nhân sâm nhỏ bé đang bay lượn mặt . Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng c.ắ.n răng, giọng khẽ run.
" chọn... cách thứ hai."
Vừa dứt lời, như thể bộ sức lực rút cạn, cơ thể cô lảo đảo. Nhìn linh hồn bé nhỏ mặt đầy vẻ hoang mang, nước mắt cô kìm mà rơi xuống.
"Xin ... Mẹ... con..."
Lâm Nhị Nhị cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Tương lai phía còn dài.
Nếu giữ đứa bé bên , cô sẽ thể nào quên nỗi đau mà Tần Hạo gây .
Cô bắt đầu từ đầu.
Cô một cuộc sống còn bóng dáng của Tần Hạo.
"Con yêu, xin , thể giữ con ... Xin , xin ... huhu..."
Nói đến cuối cùng, Lâm Nhị Nhị thành tiếng.
Mà linh hồn bé nhỏ, từ lúc nào lơ lửng giữa trung. Nó như thể hoang mang, như bối rối mà , trong đôi mắt nhỏ bé tràn đầy vẻ mịt mờ.
Cho đến khi Lâm Nhị Nhị nghẹn ngào câu cuối cùng.
"Mẹ cần con nữa, con... hãy ."
Linh hồn bé nhỏ , cơ thể nhỏ xíu như run lên bần bật. Khương Dư Dư cúi mắt, ánh rơi sợi chỉ vô hình nối giữa linh hồn bé và Lâm Nhị Nhị.
Mà ngay câu của Lâm Nhị Nhị, sợi chỉ đột nhiên đứt đoạn.
Sợi dây kết nối đứt lìa, tan biến dấu vết.
Khương Dư Dư giơ tay, một luồng linh quang từ lòng bàn tay cô bay , bao bọc lấy linh hồn bé nhỏ.
Lần , nó còn phản kháng nữa.
" sẽ mang nó ."
Khương Dư Dư nhẹ nhàng một câu như , an ủi Lâm Nhị Nhị thêm mà chỉ rời .
Xuống đến tầng , cô bất ngờ khi thấy Khương Vũ Thành và Khương Hoài vẫn còn đợi trong xe.
"Anh và bố... vẫn ?"
Cô thực sự ngạc nhiên.
Dù cả Khương Vũ Thành và Khương Hoài đều bận rộn, hôm nay dành thời gian đến đồn cảnh sát là hiếm hoi lắm .
Cô nghĩ họ vẫn còn ở đây.
Khương Vũ Thành mím môi, như thể nên gì. May mắn là Khương Hoài luôn là nên giải thích ngay.
"Đã ngoài thì cũng cần vội về."
Khương Hoài vẫn ở ghế , nhường một chỗ cho Khương Dư Dư. Đợi cô xuống, mới hỏi: "Chuyện xử lý xong ?"
Khương Dư Dư gật đầu.
Khương Hoài là từng tận mắt chứng kiến năng lực của cô và cũng mấy ngày nay cô bận gì, nhưng Khương Vũ Thành thì .
Nếu hôm nay tình cờ chuyện cô đồn cảnh sát, e rằng ông vẫn cô và Khương Tố cũng tham gia hỗ trợ vụ kiện bắt nạt vị thành niên đang ồn ào mạng.
Tuy nhiên, khi thấy cô và Khương Tố quan hệ hơn, ông vẫn cảm thấy vui.
Ông mà, con gái ông, nhất định là ai gặp cũng yêu quý.
Dù trong lòng nghĩ , nhưng mặt Khương Vũ Thành vẫn giữ vẻ trầm như thường.
Khương Hoài hỏi: "Sắp tới em chuyện gì cần ?"
Khương Dư Dư nghĩ một chút, ngoài chuyện của linh hồn bé con thì cô còn việc gì khác.
Còn việc tiễn linh hồn em bé , cũng cần vội. Thế nên cô lắc đầu.
"Vậy thì . Bố từ khi em về nhà họ Khương cả nhà vẫn dịp cùng ngoài chơi. Hôm nay nhân lúc ai bận gì, bọn dẫn em dạo phố chơi một chút nhé?"
Khương Hoài , giọng điệu dịu dàng vô cùng.
Khương Vũ Thành liếc con trai .
Nó dám là nó bận ?